[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 274

Chương 274
Sau khi nghe đến đó, Ryu Hyerin không thể nhịn được cười.
“Phụt Hahahahahahahaha!”
Bae Jaemin ngơ ngác nhìn cô. Sau đó, với khuôn mặt đỏ bừng, anh hét lên.
“Sao cô có thể cười được chứ? Cô nghĩ đây là trò đùa sao?”
“Phì, ừm. Không-Không. Ý tôi là… Nếu tôi biết có người đánh cắp vận may của mình, tôi sẽ muốn giết hắn ngay lập tức.”
“Này…!”
Bae Jaemin trừng mắt nhìn cô với vẻ bức bội, tự hỏi làm sao cô có thể đùa trong tình huống như thế này. Ryu Hyerin nhún vai và trả lời.
“Sao anh lại không có can đảm đối mặt với những gì anh đã làm chứ.”
“Vấn đề ở đây không phải là lòng can đảm….!”
“Thôi đủ rồi. Vậy là từ hôm đó đến giờ anh quá sợ hãi nên không dám dùng vận may của Seo Dawon nữa đúng không?”
“…..”
Đáp lại cô chỉ có sự im lặng, nhưng cô không cần phản ứng của anh ta. Tất nhiên anh sẽ cố gắng tự cứu lấy mình. Bae Jaemin là người có tài năng thiên bẩm ở một mức độ nào đó từ khi sinh ra. Thật không may khi khả năng tuyệt vời đó lại được trao cho một người tâm trí hẹp hòi và tầm nhìn hạn hẹp như anh ta.
Nhưng Bae Jaemin lại bĩu môi.
“Đương nhiên là tôi vẫn lợi dụng vận may của anh ta rồi. Cô đã bảo tôi huỷ bỏ hôn ước của Seo Dawon và người phụ nữ đó còn gì.”
“Gì cơ?”
“Đó là cách tôi làm đấy. Tôi đã đánh cắp may mắn của Seo Dawon. Ngoài ra… vi…”
“…..”
“…..?”
“Được rồi, dù sao thì, đó là những gì đã xảy ra.”
Bae Jaemin im lặng và không nói gì thêm. Vẻ mặt xấu hổ cho thấy anh đã lỡ lời. Dù Ryu Hyerin không còn tò mò nữa, nhưng cô đã hiểu ý anh.
‘Sau đó, anh ta mơ thấy mình chết. Đó là lúc anh ta dùng hết vận may lấy được từ Seo Dawon và đến nhà mình… Vậy cuối cùng hắn nghĩ là hắn có thể ngủ với mình vì mớ vận may đó à… Thứ khốn nạn chết tiệt.’
Nhưng cô không biểu lộ suy nghĩ ra ngoài mà vẫn tiếp tục suy nghĩ.
‘Vậy thì, điều đó có nghĩa là anh ta có thể lưu trữ may mắn mà anh ta đã lấy và sử dụng nó bất cứ khi nào cần thiết đúng không…? Nếu anh ta có thể thì…’
Sau khi nghĩ đến điều đó, Ryu Hyerin nhẹ nhàng ôm lấy Bae Jaemin.
“Bae Jaemin, tôi có một câu hỏi.”
“… Chuyện gì thế?”
“May mắn đó, anh có thể chia cho tôi một ít không?”
Bae Jaemin nhìn cô, vẻ mặt hoang mang. Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của anh khi cô ôm anh chỉ để hỏi câu hỏi đó. Ryu Hyerin đọc được biểu cảm của anh và khịt mũi.
“Cô muốn tôi chia sẻ may mắn của mình à…”
“Gì cơ? Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi. Có thể chia cho tôi một ít hay không?”
Bae Jaemin cắn môi như thể anh sắp khóc tới nơi rồi vậy. Nhưng ngay khi cô bắt đầu siết chặt cánh tay, cuối cùng anh cũng thốt lên.
“Ưgh! Tôi không thể…! Tôi chỉ có thể kết nối với Seo Dawon và lấy đi một ít may mắn của anh ta mà thôi.”
“Chậc.”
“Chậc??? Ý cô là sao. Tôi có từng quảng cáo là tôi có thể làm được điều đó à?”
“Vậy thì, anh đã từng chia sẻ thành quả may mắn của mình với tôi chưa? Anh chưa từng! Vậy thì tại sao anh lại hành động như thể mình bị cướp vậy chứ?”
…….Có lẽ là không nói nên lời, Bae Jaemin cúi đầu.
Rời khỏi bên cạnh anh, cô lẩm bẩm.
“Thật đáng tiếc. Kỹ năng này chỉ có mấy tên nhạt nhẽo mới dùng được nó.”
“…..”
“Vậy ý anh là vận may này nó hoạt động theo kiểu một – một đúng không?”
“…… Đúng vậy.”
Bae Jaemin có vẻ không thoải mái với cách cô miêu tả anh như một người nhạt nhẽo. Tuy nhiên, rõ ràng là anh muốn cô quên đi việc anh lợi dụng vận may của người khác.
Ryu Hyerin gần như bị chuột rút ở má vì cố nhịn cười. Nhưng sau khi nghe anh ta nói, cô nghĩ đến một điều thậm chí còn buồn cười và điên rồ hơn. Vì vậy, cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình và thì thầm vào tai anh ta. Bởi vì kể từ bây giờ, nó là điều quan trọng nhất.
“Nhưng nếu anh thực sự có thể hút hết may mắn của ai đó.”
“…..”
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi vận may của họ không còn nữa? Chuyện gì sẽ xảy ra với Seo Dawon? Anh ấy sẽ chết sao?”
“…Cái gì?”
“Anh nói anh dùng nhiều lắm, bao nhiêu tùy thích. Chẳng phải đến lúc nào đó nó sẽ hết sao?”
Bae Jaemin có vẻ hơi sốc, như thể anh ta chưa từng nghĩ xa đến như vậy. Và sau một hồi lâu không trả lời, anh ta nói bằng giọng cầu xin, đến chính anh ta cũng không chắc chắn.
“Không thể nào, anh ta sẽ không chết….”
“Không, hơn thế nữa, anh đã bao giờ nghĩ đến việc giết Seo Dawon chưa?”
“…..”
Ryu Hyerin nhận thấy gáy của Bae Jaemin lập tức căng cứng vì căng thẳng và ướt đẫm mồ hôi. Chỉ nghĩ đến việc tấn công Seo Dawon thôi cũng đủ khiến anh sợ hãi. Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục, không quan tâm đến phản ứng của anh.
“Có lẽ tương lai mà [Tiên đoán] cho anh thấy là một sự kiện không may mà nó có khả năng xảy ra rất cao.”
“…..”
“Vậy thì… Anh nghĩ anh có thể thoát khỏi cái chết nếu anh vẫn giậm chân tại chỗ sao?”
Bae Jaemin nổi cơn thịnh nộ trước lời nói của cô.
“Cô bảo tôi giết Seo Dawon sao? Chuyện quái gì thế?!”
“Tôi nghĩ tôi có thể giúp anh đấy.”
“Cái gì?”
Khuôn mặt của Bae Jaemin tràn đầy sự ngờ vực, không còn cảm xúc nào khác. Thực ra, dù có chuyện như ngày hôm nay xảy ra, thì việc Ryu Hyerin luôn ca ngợi Seo Dawon trước mặt anh ta cũng chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai.
Cô nghĩ anh sẽ bùng nổ mong muốn chinh phục, nhưng Hyerin bất ngờ khi tình cờ phát hiện ra anh vô cùng biết điều. Tuy nhiên, cô không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này chỉ vì Bae Jaemin biết thân biết phận được. Ryu Hyerin thay đổi thái độ và tỏ vẻ thất vọng.
“Vậy thì anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ… để mặc cho anh chết sao?”
“…..!”
Nhìn biểu cảm của Bae Jaemin lúc này, Ryu Hyerin cố gắng cắn chặt miệng mình đến bật máu chỉ để kìm nén tiếng cười. Cô thì thầm với anh, cố gắng hết sức để giữ khuôn mặt nghiêm túc.
“Theo anh, may mắn là thứ anh sinh ra đã có… Nhưng anh cũng có thể đánh cắp vận mệnh bẩm sinh của người khác.”
“Đ-Đúng vậy, nhưng…”
“Vậy thì chẳng phải anh cũng có thể thay đổi được vận mệnh của chính mình sao.”
Bae Jaemin có vẻ không biết nên nói gì. Ryu Hyerin lại chỉ trích anh ta.
“Anh đã tự ý thay đổi vận mệnh của tôi rồi. Anh không nhớ sao? Chính anh đã nói tôi đã tự tử còn gì.”
“…..”
“Vậy thì anh cũng không nên từ bỏ mà hãy tìm cách thay đổi tương lai bị Seo Dawon giết chết.”
“…..”
Ryu Hyerin quan sát khuôn mặt đầy mẫu thuẫn của Bae Jaemin.
Anh không đưa ra câu trả lời chính thức, nhưng Ryu Hyerin chắc chắn. Bae Jaemin sẽ sớm có khuynh hướng làm theo những lời thúc giục của cô. Nếu điều đó xảy ra… Liệu Seo Dawon có trở nên rối loạn giống như cô ấy hiện tại không nhỉ?
***
Ngày cuối cùng của hợp đồng thuê.
Ryu Hyerin cười với Kim Ollim lần đầu tiên và nài nỉ cô ấy đãi cô một bữa ăn. Lúc đầu, Kim Ollim có vẻ bối rối, nhưng cô ấy nhanh chóng vui vẻ và đồng ý với cô. Và chỉ sau vài ngày, hai người ngồi đối diện nhau trong phòng riêng tại một nhà hàng sang trọng.
“Thật đáng tiếc. Hợp đồng của em với [Opera] còn bao lâu nữa?”
“Khoảng một năm rưỡi?”
“Hãy đến [Yeonhong] ngay khi xong việc. Chúng tôi sẽ cân nhắc mọi lời đề nghị và đồng ý với mọi điều kiện của em.”
Nhìn thái độ bình thường của Kim Ollim, Ryu Hyerin đoán rằng Seo Dawon không nói với hội phó của mình về vụ tỏ tình thất bại của cô. Vì vậy, Ryu Hyerin cười ngượng ngùng, cố tình thể hiện cảm xúc của mình để Kim Ollim chú ý. Kim Ollim dùng khăn giấy lau miệng và nhíu mày.
“Hay là em có ý định lập bang hội khác?”
“Ưm, không phải vậy đâu…”
Ryu Hyerin nói xong thì cúi đầu. Sau đó, cô ngẩng đầu lên lần nữa và mỉm cười, những giọt nước mắt chưa lau chảy dài từ khóe mắt. Kim Ollim nhìn cô, với vẻ ngạc nhiên.
“Hyerin à, có chuyện gì vậy?”
“Không, tôi… tôi xin lỗi. Chỉ là… dạo này, nước mắt của tôi cứ chảy ra suốt…”
Kim Ollim nhìn Ryu Hyerin với ánh mắt lo lắng và đưa cho vị linh mục trẻ một chiếc khăn tay. Ryu Hyerin cố tình khịt mũi và khóc nhiều hơn sau khi lau nước mắt. Kết quả là, biểu cảm của Kim Ollim tối sầm lại.
“Nếu lại là chuyện về cha mẹ em… Hoặc là nếu hội trưởng [Opera] đang đe dọa em…”
Ryu Hyerin cười xua tay.
“Không, không phải đâu… À… Thật ra thì, dạo gần đây tôi bị từ chối. Ha ha. Tôi trông giống một con ngốc phải không?”
“Cái gì? Gã điên nào đã làm thế?”
Kim Ollim nhìn cô chằm chằm như thể cô ấy thực sự không hiểu gì cả.
Lúc này, Ryu Hyerin mỉm cười, giả vờ bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn đang không ngừng tức giận. Cuối cùng, cô vẫn không nói thẳng tên mà trực tiếp tiết lộ danh tính của người đàn ông.
Sau khi Kim Ollim nhận ra, cô ấy im lặng một lúc rồi thở dài.
“Seo Dawon, tất nhiên rồi, là một… hội trưởng tốt, nhưng mà…”
“…..”
“Tôi tin là em sẽ gặp được người phù hợp hơn… ở ngoài kia.”
Ryu Hyerin lặng lẽ cúi đầu và rơi nước mắt. Cô ấy đã đi được đến đây, về cơ bản thì coi như đã thành công rồi. Đúng như dự đoán, Kim Ollim là người phá vỡ sự im lặng kéo dài và an ủi cô bằng một lời xin lỗi.
“Tôi xin lỗi. Tôi không thể làm gì để giúp em được… Mặc dù Seo Dawon và tôi rất thân thiết, nhưng tôi không thể ép buộc anh ấy trong chuyện này…”
Ngay khi câu nói mà Ryu Hyerin đang chờ đợi được thốt ra. Cô ngay lập tức xen vào, buông chiếc khăn tay mà cô đang dùng để lau nước mắt.
“Dù vậy, chỉ một lần thôi… Chị có thể sắp xếp cho tôi ở riêng với Hội trưởng một lúc được không?”
“Cái gì?”
“Chỉ là… tôi đã bị từ chối trước khi kịp thú nhận một cách đàng hoàng, nỗi đau đó vẫn còn in sâu trong trái tim tôi…”
“…..”
“Chỉ một tiếng thôi… tôi muốn có một cuộc nói chuyện tử tế với anh ấy.”