[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 273

Chương 273
Tuy nhiên, dù đã cố gắng hết sức, Bae Jaemin vẫn không hề tỉnh lại.
“[Chữa trị]!”
“…..”
“[Hồi phục]!”
“…..”
“Bae Jaemin… Mở mắt ra đi!”
“…..”
Cuối cùng Ryu Hyerin từ bỏ việc sử dụng kỹ năng của mình, cô mở kho đồ bằng đôi tay run rẩy và đặt một lọ thuốc lên môi Jaemin.
Nhãn cầu của anh ta trộn ngược lên, dần dần lấy lại hơi thở yếu ớt sau khi cô đổ bốn lọ thuốc liên tiếp vào miệng anh ta.
Khi tình trạng của Bae Jaemin có vẻ đã đủ tốt để chuyển đến bệnh viện, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi để tìm áo khoác mặc.
“K…Khụ…”
Nhưng đúng lúc đó, Bae Jaemin đang nằm bất động đột nhiên mở mắt ra, ho và thở hổn hển. Ryu Hyerin vội vã tiến lại gần anh ta, anh hít một hơi thật sâu và nhíu mày.
“Này! Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
“…Hah.”
Nhưng bằng cách nào đó, trông Bae Jaemin vẫn rất bình tĩnh, như thể trước đây anh ta đã từng gặp qua chuyện này rất nhiều lần. Anh lắc tay tỏ vẻ mình ổn và cúi đầu, như thể vẫn còn đau đớn. Ryu Hyerin nhìn anh với vẻ lo lắng, hỏi khẽ.
“Anh mắc bệnh mãn tính à?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao đột nhiên anh lại ngã xuống?”
“…..”
Bae Jaemin do dự không trả lời, môi anh giật giật khi thấy Ryu Hyerin khom người, cúi xuống nhìn trước mặt anh. Sau đó, anh miễn cưỡng nói tiếp.
“… Tôi luôn như vậy mỗi khi nhìn thấy thứ gì đó bằng [Tiên đoán].”
“Cái gì?”
Ryu Hyerin lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bae Jaemin. Vì đã ở bên cô suốt buổi tối hôm qua, nên anh ta không thể nào dùng ma tuý được… Ngay cả trong tình huống này mà anh ta vẫn nghĩ [Tiên đoán] là có thật.
‘…Anh ta thực sự có thể nhìn thấy tương lai sao?’
Cuối cùng, cô im lặng để chờ anh nói hết câu. Khi nhận ra Ryu Hyerin không định ngắt lời mình, Bae Jaemin nhìn cô.
“Giờ thì… cô có tin tôi không?”
“Không. Nhưng… Tôi không nghĩ anh sẽ đi xa đến mức nôn ra máu chỉ để lừa tôi đâu.”
“…..”
“Anh nói đi. Cái [Tiên đoán] mà anh cứ nói đến là gì vậy.”
Bae Jaemin nhìn cô với vẻ mặt phức tạp. Sau một tiếng thở dài ngắn, anh bắt đầu giải thích những gì đã xảy ra khi anh lần đầu tiên nhận được kỹ năng.
“Lần đầu nhận được kỹ năng [Tiên đoán], do chưa có kinh nghiệm nên nó không có bất kỳ tác dụng phụ nào và hầu như không có khả năng nhìn thấy tương lai. Thật tình mà nói, tôi đã nghĩ mình đã bị lừa… nó thật sự rất vô dụng. Nhưng mà, thứ này không phải được cho là có thể nhìn thấy tương lai sao? Do quá tò mò nên tôi đã không cưỡng lại được.”
Sau lời mở đầu đầy kịch tính đó, anh ấy tiếp tục sau một khoảng im lặng ngắn ngủi.
“Vì vậy… Tôi bắt đầu luyện tập vì nghĩ mọi thứ có thể thay đổi nếu tôi cải thiện trình độ kỹ năng của mình. Tôi sử dụng nó thường xuyên hơn trong khi quan sát mọi người xung quanh. Và… sau một chặng đường khó khăn để leo lên đến trình độ trung cấp… Cuối cùng, tôi bắt đầu có thể nhìn thấy rõ ràng ‘may mắn’ của từng người.”
“May mắn sao?”
Bae Jaemin gật đầu trước giọng điệu dò hỏi của cô. Đôi mắt anh sáng lên, như thể anh đã bị nhấn chìm vào một ký ức xa xôi nào đó.
“Đúng vậy. Tôi có thể thấy rất rõ ràng.”
“…..?”
“Tôi biết điều đó khi nhìn thấy nó, tôi có thể thấy dấu hiệu của một con người ‘may mắn bẩm sinh’. May mắn của một Người dùng bình thường hầu như không nhìn thấy được hoặc chỉ có một đường viền mờ nhạt, nhưng tất cả những người dùng thành công đều có những đường vàng trôi nổi xung quanh cơ thể họ. Và… trong số tất cả những người tôi nhìn thấy, Seo Dawon là người đặc biệt nhất.”
“Seo Dawon sao?”
“Lúc đầu, những đường viền vàng bao quanh anh ta chói loá đến nỗi tôi thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta.”
Môi Ryu Hyerin hơi cong lên khi nhận ra cảm xúc của Bae Jaemin dành cho Seo Dawon trùng hợp một cách kỳ lạ với lần đầu cô gặp anh. Tuy nhiên, đây là một câu chuyện khá thú vị, vì vậy cô kìm nén mong muốn trêu chọc Bae Jaemin và bắt đầu lắng nghe anh ấy.
“Tiếp tục đi.”
“… Thật ra, Seo Dawon là kiểu người mở rộng vận may của mình cho những người xung quanh. Hầu hết những người đi cùng anh ta đều rất tài năng… Nói cách khác, những người đó đều là may mắn bẩm sinh, nhưng khi họ hành động cùng với Dawon, vận may của họ được tăng cường. Tóm lại, anh ta chính là cốt lõi. Tôi chưa từng thấy ai khác có được vận may như thế ngoài Seo Dawon cho đến thời điểm hiện tại.”
“… Ừm.”
“Dù sao thì, đó là lý do tại sao tôi quyết định tham gia cùng Seo Dawon. Tôi không thể nhìn thấy vận may bẩm sinh của mình, nhưng thông qua khả năng này, tôi có thể tìm thấy những người đang trên đà phát triển… Vì vậy, tôi tin rằng sự nghiệp của mình sẽ không thất bại nếu tôi ở bên cạnh anh ta.”
Sau khi tình cờ nhìn thấy Seo Dawon, Bae Jaemin đã giật mình trước vận may khủng bố của anh ta và quyết định theo dõi. Trong quá trình điều tra, anh nhận thấy anh ta đang lan truyền vận may của mình cho những người xung quanh. Vì vậy, anh bắt đầu chuẩn bị rất nhiều thứ để được tham gia hội nhóm của người đàn ông đó.
Anh phân tích tất cả các thành viên chính thức của [Yeonhong], nghĩ về những gì họ thiếu và vị trí nào cần thiết nhất. Sau đó, anh đợi đến thời điểm tuyển thành viên mới và thậm chí sau khi trở thành thành viên tạm thời trong các cuộc đột kích của họ, anh đã cố gắng thể hiện kỹ năng của mình trước mặt Seo Dawon.
Những nỗ lực của anh cuối cùng cũng được công nhận. Anh nhận được lời đề nghị gia nhập [Yeonhong] của Seo Dawon sau khi cuộc đột kích kết thúc. Cho đến thời điểm này vẫn chưa có bất kỳ trở ngại nào.
“Nhưng sau khi gia nhập [Yeonhong]… kỹ năng [Tiên đoán] của tôi đã nâng cấp. Nếu như trước đó, tôi có thể nhìn thấy vận may của một người thì bây giờ tôi có thể dự đoán được cả vận rủi hoặc tai ương sắp tới của người đó. Tôi bắt đầu nhìn thấy một đường màu đen đối diện đường màu vàng.”
“…..”
“Và… Nếu đáp ứng được một số điều kiện nhất định, tôi có thể sử dụng may mắn của người khác và biến nó thành của mình.”
Sau khi nghe vậy, Ryu Hyerin dừng lại và nhìn chằm chằm vào Bae Jaemin. Anh gật đầu và nở nụ cười thích thú, như thể đang mong đợi sự ngạc nhiên của cô.
“Đúng vậy. Tôi đã sử dụng vận may đáng kinh ngạc đó của Seo Dawon.”
“Anh đùa tôi chắc!”
Ryu Hyerin phủ nhận theo bản năng, nhưng Bae Jaemin không để ý và tiếp tục nói.
“Cô không tin tôi, đúng chứ? Tôi cũng khó mà tin được. Nhưng cô biết đấy, tôi là người chỉ có thể thực hiện được vài động tác hít xà đơn, không giống như các thành viên khác trong [Yeonhong]. Tôi cũng không phải là người có khả năng để trở thành một Thượng tế giống như hiện tại. Tuy nhiên, khi tôi hành động cùng Seo Dawon, tôi đã nắm bắt được vận may của anh ta và bắt đầu sử dụng nó cho bản thân mình. Kỹ năng của tôi cũng ngày càng trở nên hoàn thiện hơn.”
“Sau đó…”
“Lúc đầu, tôi cũng nghi ngờ khả năng này. Tôi nghi ngờ lâu hơn cô nhiều.”
“…..”
“Nhưng tôi phải thừa nhận rằng mỗi lần hấp thụ vận may của Seo Dawon, số phận của tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi nhiều lần tránh được những chấn thương nghiêm trọng trong gang tấc, liên tục nhận được các vật phẩm tốt từ những rương vật phẩm ngẫu nhiên và số lần thi triển kỹ năng của tôi đã giảm từ năm xuống còn hai trên mười.”
Bae Jaemin thì thầm với cô với một nụ cười nham hiểm.
“Ngoài ra… Vì tôi liên tục đánh cắp vận may của anh ta, nên Seo Dawon bắt đầu gặp rắc rối với phụ nữ kể từ lúc đó. Bất cứ khi nào anh ta gặp một người phụ nữ, bất hoà đột nhiên xảy ra hoặc anh ta sẽ chia tay cô ta. Khi đó danh tiếng của Seo Dawon bắt đầu giảm sút vì những tin đồn về cuộc sống cá nhân của anh ta trở thành xu hướng trên các phương tiện truyền thông đại chúng.”
“…..”
“Có lẽ là do tôi hấp thụ vận may của anh ta. Dù sao thì cũng cần may mắn mới gặp được người tốt, không phải sao?”
Ryu Hyerin thấy khó mà tin được tất cả những lời giải thích vừa rồi của Bae Jaemin. Càng nghe, cô càng nhận ra rằng kỹ năng [Tiên đoán] của anh ta giống như một cái bug vậy. Một thứ gì đó có thể làm rung chuyển toàn bộ nền tảng xã hội của Người dùng, mạnh mẽ hơn bất kỳ nhánh hay kỹ năng nào khác. Cô không thể không nghi ngờ vì cô chưa từng nghe nói đến một kỹ năng nào như vậy.”
Tuy nhiên, Bae Jaemin có sự tự tin tuyệt đối vào câu chuyện của mình đến nỗi cô khó có thể thẳng thừng phủ nhận chuyện đó. Vì vậy, cô hỏi đã hỏi anh.
“Nếu những gì anh nói là sự thật… Vậy thì anh không phải là người sinh ra đã có may mắn bẩm sinh rồi hay sao? Không thể có chuyện một kỹ năng vô lý như thế tồn tại được…”
Bae Jaemin im lặng một lúc sau khi nghe Ryu Hyerin nói. Sau đó anh trả lời với giọng buồn bã.
“… Tôi cũng từng nghĩ như vậy cho đến tận bây giờ. Có lẽ tôi thực sự may mắn, tôi nghĩ như thế. Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì có lẽ việc đẩy Seo Dawon khỏi vị trí số một sẽ không chỉ là một giấc mơ… Nhưng…”
“Nhưng?”
“Mọi thứ thay đổi khi kỹ năng [Tiên đoán] của tôi được nâng cấp lên mức tối đa.”
Khuôn mặt của Bae Jaemin thoáng hiện lên nỗi sợ hãi mà anh không thể che giấu.
“Tôi bắt đầu mơ. Trước đây, tôi chỉ có thể nhìn thấy những sợi chỉ mơ hồ… nó gần giống [Dự đoán] hơn là [Tiên đoán]…. Nhưng cuối cùng, tôi đã có thể nhìn thấy tương lai thông qua giấc mơ của mình, đúng như cái tên kỹ năng [Tiên đoán] của nó.”
“Rồi sao?”
“Những giấc mơ đó chính là vấn đề.”
Bae Jaemin trở nên tái nhợt như thể anh ấy không muốn nói về giấc mơ của mình. Nhưng Ryu Hyerin nhìn anh như thể đang thúc giục. Sau một hồi im lặng, anh nói lắp bắp, như thể đang tiết lộ một bí mật động trời nào đó.
“Tôi mơ thấy… Seo Dawon giết tôi.”