[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 271

Chương 271
Cảnh báo: Chương này có yếu tố, suy nghĩ muốn tự sát, ai không muốn đọc có thể bỏ qua
Thật khó để biết liệu Bae Jaemin có can thiệp vào không hay đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bề ngoài, cả hai đều nói rằng việc chia tay là do “khác biệt về tính cách”. Nhưng việc khám phá ra lý do họ thực sự chia tay là rất khó vì Seo Dawon không phải là kiểu người nói về các mối quan hệ trước đây hoặc bạn gái cũ của mình.
Tuy nhiên, Ryu Hyerin chỉ có thể đoán rằng Bae Jaemin hẳn đã nói hoặc làm gì đó với bạn gái cũ của Seo Dawon. Cô hỏi anh làm cách nào, nhưng Linh mục luôn né tránh việc trả lời cô.
Sau đó, Bae Jaemin vẫn đối xử với cô bình thường, điềm tĩnh như mọi khi tại văn phòng [Yeonhong], nhưng thường xuyên đến tìm cô để dùng bữa tối cùng nhau ở gần nhà cô. Ryu Hyerin quát lên.
“Đừng có tìm đến tôi nữa”.
“Nếu em không muốn thì không cần phải đi cùng tôi đâu.”
Ryu Hyerin liếc nhìn Bae Jaemin sau khi nghe câu trả lời đê tiện của anh ta và ngồi xuống ở phía đối diện.
Thực ra, Ryu Hyerin cũng không thể hiểu được hành động của cô. Bae Jaemin là một người đàn ông mà cô không thể tin tưởng, anh ta có vài động cơ không mấy dễ chịu và cô biết rõ điều đó. Nhưng khi cô gặp anh ta, cô cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, như thể đã trút bỏ được mọi gánh nặng.
Bae Jaemin đối xử với cô như thể anh hiểu rõ tính cách thực sự của cô (tốt hơn cả chính cô hiểu bản thân mình). Dù vậy, anh vẫn thích cô, mặc dù biết cô bị ám ảnh điên cuồng với Seo Dawon.
‘Anh ta có phải là một tên ngốc không vậy?’
Hôm nay, như thường lệ, Bae Jaemin gọi món theo yêu cầu của Ryu Hyerin rồi trả tiền cho đồ uống đắt tiền và đồ ăn nhẹ trong quán bar mà không một lời phàn nàn. Tất nhiên, cô biết anh kiếm được rất nhiều tiền, nhưng anh không bao giờ tức giận khi cô khịt mũi và liên tục ngắt lời cuộc trò chuyện của anh.
Tương tự như vậy, anh không bao giờ phàn nàn khi cô nói về Seo Dawon như thể cô đang say rượu. Có cảm giác mỉa mai hơn khi cô không cho Bae Jaemin thời gian trống để nói… Mỗi khi hai người tiếp tục gặp nhau, mong muốn được nhìn thấy anh ta tức giận – dù chỉ là một lần – ngày càng trỗi dậy bên trong cô.
“Anh không có chút tự trọng nào sao?”
“Tại sao?”
“Bạn không thấy phiền khi bị đối xử như thế này à?”
“Không hẳn?”
Kể cả khi cô có nhắc đến vấn đề này, Bae Jaemin cũng chỉ nhún vai rồi trả lời một cách hờ hững.
Ryu Hyerin nhận ra rằng việc sỉ nhục một đối thủ không chịu đánh trả (không làm gì cả) là một việc vô ích. Cuối cùng, cô từ bỏ việc buông những lời chế giễu vô nghĩa.
Và từ đó trở đi, cô bắt đầu vun đắp một tình bạn kỳ lạ với vị Bae Jaemin.
Khi gặp Bae Jaemin, cô ấy đã nói về những điều mà cô ấy không thể nói ra trước công chúng. Bae Jaemin chủ yếu nói về mặc cảm tự ti của mình đối với Seo Dawon và Jung Garam. Lúc đầu, Ryu Hyerin cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sau đó cô ấy đã thông cảm với những lời nói của anh ấy ở một mức độ nào đó và đáp lại.
Vì Ryu Hyerin chưa bao giờ nói xấu bạn bè của mình, ngay cả khi còn là một đứa trẻ, nên những lời ác ý của Bae Jaemin khiến cô cảm thấy vừa kích thích vừa thú vị.
Trên hết, Ryu Hyerin đã nhập tâm vào tư duy của Bae Jaemin vì cô ấy cũng không ưa gì Kim Ollim. Mọi người xung quanh cô đều khen ngợi cô ấy, nhưng Ryu Hyerin đã sớm chán ngấy việc khen ngợi người phụ nữ đó và giả vờ đồng ý với những ý kiến đó.
Cô thường cảm thấy mình bị đẩy sang một bên khi ở cạnh Kim Ollim. Mặc dù mối quan hệ của họ được cho là bình đẳng, cô vẫn cảm thấy bản thân mình thật thấp kém. Giống như cô đã trở thành người hầu của Thánh kỵ sĩ vậy.
“Tôi ghét phải giả vờ tử tế. Thành thật mà nói, Kim Ollim cũng kỳ lạ như Bang Eunji vậy. Ngay cả cách cô ấy nói chuyện… cũng không giống một người bình thường chút nào.”
“Chúng ta là những người duy nhất còn tỉnh táo trong cái hội đó.”
“…..”
Tất nhiên, cô cảm thấy không thoải mái khi bị ràng buộc theo cách nào đó với Bae Jaemin, anh ta liên tục gọi “chúng ta”, như thể họ có điểm gì đó giống nhau. Tuy nhiên, cảm giác phản kháng của cô cũng dần dần biến mất.
Khi cô dành nhiều thời gian hơn với Bae Jaemin, cô bắt đầu nghĩ về những người [Yeonhong] theo cách nghĩ của anh ta. Nói cách khác, cô đối xử tốt với họ ở bên ngoài nhưng lại khinh thường họ ở bên trong. Sau đó, khi họ mở lòng và dễ bị tổn thương trước cô, niềm vui lừa dối họ lại nhảy múa bên trong cô.
Nhưng…
“Cô Hyerin chỉ còn vài tháng nữa thôi, đúng chứ?” Seo Dawon nói.
“…..”
“Tôi đã nói với [Opera] rằng tôi muốn gia hạn hợp đồng thuê, nhưng họ đã từ chối ngay lập tức. Tôi nghe nói họ đã bỏ trống vị trí phó hội trưởng cho cô để đợi cô quay trở về.”
“Thật sao? Haha….họ chẳng nói gì với tôi cả….”
Dù cô có chửi bới và làm nhục Seo Dawon sau lưng anh bao nhiêu lần, cô cũng không thể nhớ ra bất kỳ lời xúc phạm nào của mình khi ở trước mặt anh. Cứ như thể sự ghê tởm và những lời nguyền rủa mà cô đã thốt ra, ngày hôm trước, là một lời nói dối.
Hơn nữa, anh chưa từng hẹn hò với bất kỳ ai kể từ khi chia tay bạn gái cũ. Tất nhiên, anh không có thời gian gặp gỡ bất kỳ ai vì những sự cố bất ngờ của hội nhóm, nhưng Ryu Hyerin vẫn cảm thấy hoài niệm mỗi khi nhìn vào ngón tay trái đeo nhẫn trống rỗng của anh.
Sau cái ngày định mệnh cô bị ngất xỉu trong hầm ngục, Seo Dawon đã đối xử tốt với Ryu Hyerin hơn. Mỗi lần gặp cô, anh đều hỏi cô cảm thấy thế nào. Anh không biết rằng cô đã uống rất nhiều vào bữa trưa trong lần tụ tập với Bae Jaemin ngày hôm trước. Anh lo lắng, hỏi cô có bị ốm không.
Và hôm nọ, Dawon tặng cô ấy một chiếc vòng cổ mà anh đã tự tay mua. Món đồ này dành cho người bị chứng mất ngủ và nó là phụ kiện được cho là giúp bạn dễ ngủ hơn mỗi khi nằm xuống.
Tuy nhiên, chiếc vòng cổ không có tác dụng với cô. Cô trằn trọc suốt đêm, bị ám ảnh bởi suy nghĩ rằng Seo Dawon đã mua nó cho mình.
‘… Anh ấy thực sự không có tình cảm với mình sao? Nếu có người khác tới thay thế mình, anh ấy sẽ làm điều tương tự với họ chứ?’
“Cô sẽ làm tốt thôi. Nếu có gặp khó khăn gì thì hãy liên hệ với tôi.” Seo Dawon nói.
Trái tim Ryu Hyerin thắt lại khi nhìn thấy biểu cảm của Dawon, có vẻ như anh ấy thực sự hối tiếc khi họ sẽ chia tay. Cô tự hỏi liệu Seo Dawon có muốn nói điều gì khác với cô không – nếu không thì tại sao anh ấy lại gọi cô ra riêng như thế này?
“Em…em thích anh.”
“…Cái gì?”
“Em đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi ấy…”
Cuối cùng, cô không thể ngăn cản chính mình thốt ra những câu tỏ tình được nữa.
Tuy nhiên… khoảnh khắc nhìn thấy biểu cảm của Seo Dawon, hy vọng của cô đã tan vỡ. Biểu cảm của anh hoàn toàn khác với biểu cảm mà cô đã tưởng tượng trong đầu mỗi khi nghĩ về khoảnh khắc bày tỏ tình cảm với anh. Khuôn mặt anh chỉ có vẻ ngạc nhiên và bối rối.
Mọi thứ chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Có vẻ như lời tỏ tình của cô không làm trái tim anh rung động mà chỉ khiến anh cảm thấy phiền toái và xấu hổ.
“Tôi hiểu rồi. Tôi không biết gì cả.”
“…..”
Seo Dawon liếc nhìn cô, suy nghĩ xem nên từ chối cô như thế nào. Ryu Hyerin có thể cảm nhận được bầu không khí trước khi anh thẳng thừng từ chối cô. Cô muốn chặn miệng Dawon lại để anh ta không thể nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên, cô đã phải chịu đựng sự sỉ nhục này mà không thể động đậy được cơ thể, dù chỉ là một ngón tay.
“…Đây là thời điểm quan trọng của hội, nên tôi phải tập trung vào công việc của mình.”
“…..”
“Dù sao thì, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết. Tôi xin lỗi.”
Seo Dawon lo lắng nhìn Ryu Hyerin, sắc mặt cô tái nhợt. Nhưng cuối cùng anh vẫn quay đi mà không làm gì cả. Ryu Hyerin đứng đó một lúc, dù anh hoàn toàn biến mất, để mặc nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
***
Sau ngày hôm đó, Ryu Hyerin luôn tìm cách tránh mặt anh. Seo Dawon cũng vô cùng cẩn thận không chạm trán với cô trừ khi cần thiết.
Mặc dù cô không nói với Bae Jaemin về chuyện này, nhưng anh đã đến thăm cô đúng một tuần sau đó. Cô cố gắng lờ đi, nhưng anh ta đã gõ cửa nhà cô được 30 phút. Cuối cùng, cô chỉ hé cửa vừa đủ độ mở của chốt xích.
“Sao cô lại tỏ tình với hắn ta?”
“…Cút đi.”
“Tôi đã nói gì chứ? Tôi đã nói là hắn chỉ đang đùa giỡn với cô thôi mà.”
Ryu Hyerin cố đóng cửa trước lại – cô không muốn nghe bất kỳ điều gì liên quan đến mấy thứ này nữa, nhưng Bae Jaemin đã nhanh tay luồn qua khe cửa. Anh nắm chặt lấy mặt dây chuyền được treo trên cổ của cô bằng một lực rất mạnh. Nó chính là chiếc vòng cổ mà Seo Dawon đã tặng cho cô.
“Vậy là cô vẫn còn đeo cái này. Cô còn gì luyến tiếc với hắn ư?”
“Buông ra. Anh muốn chết à?”
“Tôi cá Seo Dawon mới là người muốn tìm chết ở đây.”
Khi Ryu Hyerin nghe những lời đó, tay cô thoáng lỏng ra một chút.
Cô muốn giết Seo Dawon ư? Sai rồi. Cô ấy mới là người muốn chết.
Ngày hôm đó, khi cô đau buồn vì bị Dawon từ chối, cô đã quyết định tự tử vào cuối thời hạn thuê nhà của mình trong khoảng một tuần nữa.
Cô sẽ cho họ thấy – cô sẽ nhảy khỏi tòa nhà [Yeonhong]. Cô hy vọng anh sẽ trở nên đau khổ suốt quãng đời còn lại sau khi nhìn thấy thi thể của cô. Vì đang đau khổ với ảo tưởng mong muốn để Seo Dawon cảm nhận được nỗi đau của mình. Cô mỉm cười ranh mãnh và trả lời.
“Không? Tôi chỉ muốn đâm chết anh mà thôi.”
“Hay là cô đang nghĩ đến chuyện tự tử?”
Một lần nữa, lời nói của Bae Jaemin đâm thẳng đến trái tim cô. Ryu Hyerin giật mình, hơi lỏng tay. Anh ta nhân lúc đó dùng vũ lực giật chốt cửa ra vào.
Jaemin sải bước vào trong và đóng cửa lại. Ryu Hyerin không thể ngăn cản vì anh đã chặn đường lui của cô. Khi cánh cửa đóng sầm lại, giờ đây chỉ còn lại mình cô và anh.
Bae Jaemin kéo Ryu Hyerin vào lòng ngay khi cánh cửa đóng lại. Cô triệu hồi một kỹ năng trong tay để giết anh ta, nhưng anh lại từ từ quỳ xuống trong khi ôm cô. Cô đã nghĩ đến việc hạ tay xuống và giết Bae Jaemin, nhưng trạng thái của anh ta khá khác thường khiến cô hơi nao núng.
Cuối cùng, thay vì tấn công, cô túm lấy mái tóc bồng bềnh của Jaemin bằng một tay và thô bạo hất đầu anh ta ra sau.
“Mấy lời anh nói thật ngu ngốc”
Khi cô kéo đầu anh ra, khuôn mặt anh ướt đẫm nước mắt, giống như một mớ hỗn độn vậy. Khoảnh khắc ấy, Ryu Hyerin có phần hơi do dự. Bae Jaemin dường như không quan tâm đến thái độ giết người của cô và lảm nhảm.
“Cô… Cô không biết tôi có thể sử dụng [Tiên đoán] đúng không?”
“Cái gì?”
“Kỹ năng này… Tôi không thể nhìn thấy số phận của chính mình, nhưng… nhưng tôi có thể nhìn thấy số phận của những người khác.”
Bae Jaemin, người đang lẩm bẩm về điều gì đó khó hiểu, đột nhiên bật cười như một kẻ điên.
Sau khi cười như lên cơn động kinh, anh đột nhiên dừng lại, cúi đầu trở lại trong vòng tay cô. Sau đó, giọng nói trầm xuống như thể đang nuốt lại tiếng thét, anh hỏi.
“Cô đã nghĩ đến việc nhảy xuống từ tòa nhà [Yeonhong] đúng chứ?”
“…..”
Ryu Hyerin hít một hơi thật sâu. Tuy nhiên, Bae Jaemin không dừng lại ở đó.
“Tôi có nên nói cho cô biết cuộc sống của Seo Dawon sẽ ra sao sau khi cô chết không?”
“…..”
“Hắn ta sống rất tốt.”
“Cái gì…?”
“Hắn ta sẽ sống rất hạnh phúc, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.”
Bae Jaemin nói một cách tự tin, tựa như anh ấy thực sự nhìn thấy tương lai.
“Cô nghĩ Seo Dawon sẽ hối hận về lựa chọn của mình đúng không? Không đâu. Hắn ta sẽ tiếp tục tấn công các hầm ngục như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả… Hắn sẽ vượt qua mọi kịch bản, gặp được người mình yêu, tất nhiên không phải là cô và sống thật tốt. Đó là số phận của tên khốn đó. Hắn sẽ không thất bại. Hắn sẽ có được mọi thứ mình muốn và vươn tới đỉnh cao vinh quang. Bất kể tôi có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, mọi thứ vẫn không thay đổi.”
“Cái… Cái gì….”
“Cô không biết. Seo Dawon cũng không biết. Đúng vậy… Haah… Chỉ có mình tôi biết mà thôi…. Hahaha!”