[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 270

Chương 270
Ryu Hyerin không tin hay chấp nhận mọi điều Bae Jaemin nói, nhưng lời nói của anh ta vẫn quanh quẩn trong tâm trí cô. Nó cứ chạy qua chạy lại trong đầu ngay cả khi cô đã trở về nhà và nằm trên giường ngủ.
‘Anh ta sẽ kết hôn với một người phụ nữ xuất thân từ gia đình danh giá…’
Vậy thì chắc cô ta có gia thế khủng lắm.
Ryu Hyerin nhớ lại khuôn mặt của người phụ nữ đó. Nghĩ lại thì, cô ta không được đẹp lắm. Cô bạn gái kia có thể gọi là dễ thương, nhưng cũng chỉ thế thôi. Người phụ nữ tồi tàn đó thậm chí còn không thể so sánh với một người như cô, người mỗi ngày đều nhận được lời mời làm người mẫu từ nhiều thương hiệu khác nhau.
Tuy nhiên, người phụ nữ đó được một gia đình luật sư có thế lực chống lưng. Đó là khoảng cách mà cô không thể nào vượt qua, cha mẹ cô đã bán con gái mình với giá chưa đến 1 tỷ won.
Thật không công bằng…
Thế giới này quá khắc nghiệt nếu cô không thể đạt được thứ mà Seo Dawon coi là quan trọng.
Bây giờ, Ryu Hyerin thậm chí còn nghĩ rằng cô đã hành động như một kẻ ngốc. Cô nhớ lại cách đây không lâu, cô đã tự hào tuyên bố trước mặt anh rằng cô đã trả lại tiền cho cha mẹ mình bằng số tiền cô kiếm được.
‘Chắc hẳn anh ấy thấy mình thật nực cười.’
Chẳng khác gì khoe khoang về thân phận của mình là một người phụ nữ không gia đình, không có lý lịch đàng hoàng…không gì cả.
Cô muốn chết. Cô kể cho anh nghe về những chuyện đó vì cô muốn được Dawon chú ý. Cô thật ngốc nghếch, cô chỉ là muốn lắng nghe lời khen của anh mà thôi. Nhưng rồi cô lại tự khẳng định rằng bản thân là một người ‘không đáng để yêu’.
Vài ngày sau, Ryu Hyerin thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng Seo Dawon đã phớt lờ tình cảm của cô vì cái quá khứ cùng xuất thân không mấy tốt đẹp của cô. Dần dần, cô bị chứng mất ngủ nghiêm trọng.
***
“Cô ổn chứ?”
Sau hai tuần không ngủ, Ryu Hyerin cuối cùng cũng phải đối mặt với giới hạn thể chất của mình vào một thời điểm quan trọng của cuộc đột kích. Cô liên tục để lộ sơ hở của bản thân, mặc dù cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không cách di chuyển nào di chuyển được.
Cô thậm chí không thể kêu lên và thể hiện sự bất ngờ của mình vì mối đe dọa đột ngột của cơn đau sắp xảy đến, cô nhắm chặt mắt lại. Tuy nhiên, vài giây trôi qua, cơn đau mà cô mong đợi vẫn không đến. Có người đã đỡ cơ thể đang ngã của cô. Người đó là… Seo Dawon. Anh vội vã chạy về phía sau để cứu cô.
“Ah……”
Không chịu nổi cơn kiệt sức đột ngột, cô gục đầu vào cánh tay anh và ngủ thiếp đi như đang bất tỉnh. Trong vài khoảnh khắc, ngay trước khi đôi mi cô khép lại, cô khóa chặt ánh mắt vào Bae Jaemin, người đang nhíu mày. Tuy nhiên, cô không thể suy nghĩ thêm được nữa.
Sau hai ngày ngủ liên tục, Ryu Hyerin đã có thể mở mắt. Ngay khi cô tỉnh giấc, cô thấy Kim Ollim đang đứng cạnh giường mình. Cô ấy xoa nhẹ trán cô bằng lòng bàn tay thô ráp.
“Hyerin à.”
“…Xin lỗi. Cơ thể tôi đột nhiên không nghe lời tôi nữa.”
“Đừng xin lỗi. Có chuyện gì vậy? Trông nước da cô nhợt nhạt quá.”
“Chỉ là… dạo gần này tôi không ngủ được nhiều.”
Sau khi trả lời hờ hững, Ryu Hyerin cắn môi. Có lẽ cô không nên nói gì cả.
Nhưng Kim Ollim ngượng ngùng vỗ về cô mà không hỏi thêm gì nữa.
“Tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi phải nhận ra từ lâu rồi mới đúng.”
“…..”
Đó là giọng nói nghe đầy vẻ tự trách và cảm giác tội lỗi, nhưng Ryu Hyerin chỉ cảm thấy khó chịu. Thực ra, ngay khi mở mắt, cô chỉ muốn Seo Dawon ở bên cạnh mình, nên không có lời nào của Kim Ollim thực sự lọt vào tai cô cả. Cô chỉ tò mò về việc Dawon hiện tại đang làm gì.
‘Chắc anh ấy lo lắng cho mình lắm nhỉ?’
Tình trạng của cô vô cùng tồi tệ khi sự mệt mỏi của cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến, nhưng khuôn mặt cô vẫn giữ vững nụ cười. Cô nghĩ đến việc hỏi Kim Ollim về Seo Dawon nhưng lại nuốt câu hỏi của mình xuống khi nhớ đến lời nói của Bae Jaemin. Sau đó, cô nhắm mắt lại và giả vờ ngủ.
Đúng như dự đoán, Kim Ollim vỗ nhẹ vào đầu cô vài lần nữa rồi cẩn thận rời khỏi phòng bệnh để tránh làm phiền Ryu Hyerin nghỉ ngơi. Chỉ khi đó, cô mới có thể thư giãn. Trong lúc nhịp chân, cô liên tục thưởng thức ký ức về những gì đã xảy ra ngay trước khi cô ngã gục.
‘Anh ấy đến để cứu mình…’
Cảm giác cánh tay rắn chắc của anh quấn quanh eo cô vẫn còn rất rõ ràng. Ánh mắt anh nhìn xuống, cái nhíu mày yếu ớt, những con quái vật lao tới gần… thậm chí cả bụi bay lên không trung từ cuộc chiến…
‘Mình không thể bỏ cuộc…’
Ryu Hyerin cắn môi và liên tục trằn trọc. Cô cần phải làm gì để chiếm hữu hoàn toàn Dawon đây? Tuy nhiên, trừ khi cô có thể tái sinh, cô còn lâu mới trở thành người phụ nữ trong lòng anh ấy.
Cứ đà này, cô sẽ đánh mất anh ấy mãi mãi. Sự lo lắng và thất vọng bao trùm lấy cô.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, có người khẽ bước vào. Ryu Hyerin ngượng ngùng ngồi dậy, nheo mắt lại khi thấy Bae Jaemin đang âm thầm bước vào, không một tiếng động.
“Ít nhất anh cũng phải gõ cửa chứ”
“Cô tỉnh rồi à… Ollim, chị ấy nói rằng cô đang ngủ…”
Bae Jaemin nói vậy rồi khoá cửa lại. Mặc dù Ryu Hyerin không tin tưởng người đàn ông này, nhưng cô vẫn nằm xuống không một chút do dự.
Ngay cả khi người kia nhận ra sự miễn cưỡng của cô, anh vẫn không ngần ngại mà ngồi xuống bên cạnh cô. Ryu Hyerin ngày càng không thích Bae Jaemin, người đã hành động tùy tiện khi cho anh thấy bộ mặt thật của mình. Vì vậy, cô định sẽ bỏ qua bất cứ điều gì mà anh nói.
“Cô không định hỏi xem hội trưởng của chúng tôi hiện đang làm gì sao?”
Nhưng Bae Jaemi đã nhìn thấu suy nghĩ bên trong cô. Ryu Hyerin, người đang nằm quay lưng, điều chỉnh lại tư thế, trừng mắt nhìn thẳng vào anh ta. Bae Jaemin dùng ánh mắt kiên trì nhìn khuôn mặt cô từ sau gáy rồi chậm rãi nói.
“Anh ta đang ở cùng với người phụ nữ đó.”
Trong vô thức, Ryu Hyerin dùng tay siết chặt lấy cái chăn.
“…..Bây giờ sao?”
“Nghe nói hôm nay là sinh nhật bạn gái anh ta.”
“…..”
“Nếu em đang mong chờ một điều gì đó vì anh ta đã cứu em ra khỏi ngục tối… thì tốt nhất là nên dừng lại ngay. Em hiểu mà, Hyerin.”
“…..”
“Mỗi khi nhìn thấy em như này, trái tim tôi lại đau nhói…”
Bae Jaemin nói rồi đưa tay về phía cô. Ryu Hyerin đẩy anh ra một cách thô bạo.
Chát-!
“Anh cố ý làm vậy đúng không? Tôi không có hứng thú với anh, nên anh muốn tôi từ bỏ sao…?”
“…..”
“Tôi đã bao giờ nói với anh là tôi muốn biết tất cả những điều đó chưa?”
Bae Jaemin rút tay về, hoàn toàn không hề có dấu hiệu kích động. Tuy nhiên, anh vẫn không lùi bước.
Cuối cùng, Ryu Hyerin đã tuôn rơi những giọt nước mắt đã kìm nén bấy lâu. Mặc dù cô không muốn bị người khác nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc của mình nhưng vẻ mặt đồng cảm của anh ta khiến cô cảm thấy đau khổ.
Gạt đi những giọt lệ lăn dài trên đôi gò má tái nhợt, cô tức giận hét lên.
“Cút đi. Tôi không cần những thứ này, cút đi!”
Thế nhưng, Bae Jaemin không rời khỏi phòng. Anh nhìn cô bằng ánh mắt loé lên vẻ kinh hoàng, như thể đang nhìn một con mồi đang bị mắc kẹt trong một cái bẫy, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Chỉ một khoảnh khắc cũng đủ khiến cô cảm thấy rùng mình.
Nhưng ngay sau đó, Bae Jaemin nhanh chóng xóa đi biểu cảm ấy, nắm lấy tay Ryu Hyerin khi cô cố đẩy ra và kéo cô về phía mình. Sau đó, anh ngập ngừng tiến lại gần và khẽ thì thầm vào tai cô.
“Anh có nên ngăn cản việc đính hôn của anh ta không?”
“…..Cái gì cơ?”
Ryu Hyerin đang định cười nhạo sự ngu ngốc đầy táo bạo của anh ta, nhưng cô chợt cứng người lại khi nhìn thấy đôi mắt của Bae Jaemin. Đôi mắt của anh ta loé lên tia tàn nhẫn nhưng đầy tự tin, như thể anh ta biết được điều gì đó. Cô nuốt nước bọt một cách khô khốc.
“Sẽ không khó khăn lắm đâu. Tôi đã hiểu rõ tính cách của Seo Dawon rồi.”
“…..”
“Thành thật mà nói, tôi tin rằng lừa một thiên tài còn dễ hơn lừa mười kẻ ngốc.”
“Em muốn tôi làm gì?”
Cô cắn môi, cảm thấy mâu thuẫn khi nghe anh thì thầm. Như thể đã biết lý do khiến cô do dự, Bae Jaemin nhẹ nhàng nói thêm.
“Được rồi, ngay cả khi mọi chuyện không suôn sẻ thì cũng sẽ không liên luỵ tới em đâu”
“…..”
“Bởi vì chỉ có tôi làm chuyện đó mà thôi”
“…..Anh muốn gì?”
Ryu Hyerin biết Bae Jaemin thích cô, nên cô cảm thấy ghê tởm việc anh đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người bằng cuộc trò chuyện này. Mặc dù có hứng thú, nhưng Bae Jaemin chắc chắn không phải là kiểu người sẽ giúp cô mà không cần bất cứ thứ gì cả.
Thay vì trả lời, Bae Jaemin chậm rãi vuốt mái tóc hơi run rẩy của cô. Khi chiếc cổ trắng nõn lộ ra, anh cúi đầu về phía cô, như thể muốn hôn lên sau gáy.
Ryu Hyerin không chịu nổi sự ghê tởm đột ngột dâng trào và cố đẩy Bae Jaemin ra. Nhưng trước khi tay cô chạm vào vai anh, anh đã thản nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Vai Bae Jaemin rung lên vì cười – như thể biết được điều mà cô đang suy diễn trong đầu. Ryu Hyerin ngơ ngác nhìn anh. Anh nhìn lại và cười khúc khích.
“Điều tôi muốn là Hyerin…luyện được mắt nhìn đàn ông tốt hơn. Chỉ vậy thôi.”
Khi cô nhận ra anh đang trêu chọc cô, cô nổi giận.
“… Đừng có giỡn mặt. Anh thực sự tồi tệ hơn Seo Dawon nhiều.”
“Đúng vậy. Nhưng tôi sẽ không làm cô Hyerin bị bệnh đâu.”
Khoảnh khắc tay cô ngừng lại và cứng đờ, Bae Jaemin đã quay lại. Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở ra lặng lẽ như lúc anh ta bước vào. Ngay trước khi cánh cửa đóng lại, cô nghe thấy một giọng nói nhỏ bảo cô ‘Nghỉ ngơi’.
Ryu Hyerin không trả lời.
Sau đêm đó, bảy ngày sau, Seo Dawon chia tay bạn gái mình… chính là cô gái đã vướng vào tin đồn đính hôn.