[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 268

Chương 268
Người đàn ông tên Seo Dawon có kỹ năng đáng kinh ngạc. Cuối cùng anh ta đã thuyết phục được Kim Sooyoung đồng ý gia hạn hợp đồng thuê Ryu Hyerin lên hai năm.
Ngoài ra, lý do Ryu Hyerin nghĩ người đàn ông này thật đáng kinh ngạc là vì khả năng kết thúc đàm phán mà không làm Kim Sooyoung tức giận và duy trì bầu không khí dễ chịu của anh ta. Và trong quá trình kết thúc mọi việc theo cách đó, Seo Dawon cũng không tỏ ra thấp hèn hơn người khác.
Vào thời điểm ấy, [Yeonhong] nổi tiếng là nơi tụ tập của những ‘kẻ điên rồ và liều lĩnh’. Seo Dawon chỉ đơn giản là một hội trưởng đẹp trai, không hơn không kém.
Tóm lại, điều đó có nghĩa là hội của anh ta khác xa so với các hội lớn như [Opera], nơi nhiều Linh mục tụ họp để cố gắng và khẳng định vị thế của bản thân trong cộng đồng Người dùng. Những nỗ lực tìm kiếm một người đại diện và chuyển dời công việc của Ryu Hyerin đã bị đình trệ vì không có nhiều hội sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để chống lại ý muốn của Kim Sooyoung.
Tuy nhiên, Seo Dawon vẫn tự tin mà không cần thể hiện sự vượt trội của mình cũng như không phải cúi mình trước Kim Sooyoung.
‘Vậy là có người như thế thật sao?’
Ryu Hyerin cảm thấy hơi sốc nhưng cũng khá thoải mái.
“Bắt đầu từ tuần sau, cô sẽ gặp lại tôi tại văn phòng của hội chúng tôi.”
“À, à, vâng… ! C-Chúc anh một ngày tốt lành.”
“Vâng. Tất nhiên rồi.”
Sau khi đàm phán xong, Seo Dawon rời khỏi văn phòng của hội trưởng [Opera] cùng Ryu Hyerin, hai người đi song song với nhau trong hành lang của tòa nhà. Khi họ đến lối vào, anh ấy chào hỏi đơn giản rồi bước đi mà không ngoảnh lại.
Cái lưng thẳng tắp của anh, dáng hình anh ấy bước đi, đã in sâu vào tâm trí của Ryu Hyerin từ lâu. Lần đầu tiên, cô cảm thấy khó ngủ, không phải vì lo lắng sợ hãi cho tương lai của mình, mà là vì mong đợi và háo hức.
***
Ngày đầu tiên của hợp đồng,
Hyerin đi đến văn phòng [Yeonhong], cô mặc một chiếc áo choàng màu be mới mua mà bản thân đã lựa chọn vô cùng cẩn thận.
“Rất vui được gặp cô, tôi là Kim Ollim. Cô là Ryu Hyerin, đúng không?”
“À, đúng rồi…”
“Cô ta có phải là Trị liệu sư thường hay đến đây không?”
“…Woo Ragi, đừng có tỏ vẻ khó chịu khi nói chuyện với người mà anh mới gặp. Với lại, đừng nằm dài trên ghế sofa nữa.”
Sau khi đến chưa được bao lâu, trái tim phấn khích và hy vọng của cô lập tức chùng xuống, giống như một quả bóng bị xì hơi vậy. Seo Dawon, người mà cô luôn mong đợi, đã đi công tác và phó hội trưởng vừa mới giới thiệu, một người phụ nữ đẹp tuyệt vời tên là Kim Ollim đã thay thế anh ấy chào đón cô.
Kim Ollim là một người phụ nữ ấn tượng với vóc dáng mảnh mai và ánh mắt lạnh lùng. Ngoài ra, cô ấy còn có bầu không khí quen thuộc đến mức mỗi lần nhìn thấy, Ryu Hyerin đều liên tưởng đến Seo Dawon.
Vào thời điểm ấy, Ryu Hyerin bỗng dưng cảm thấy một loại cảm giác thất bại sâu sắc khi cô so sánh chính mình với Kim Ollim, người có thân hình rắn chắc giống một thánh kỵ sĩ, khiến cô có cảm giác bản thân mình gầy gò và xấu xí. Tư thế đứng, hành động, dáng đi, năng lượng và hành vi mỗi khi nhàn rỗi của cô ấy… đều là những thứ mà cô luôn khao khát. Kim Ollim di chuyển có mục đích, cô ấy thể hiện một phẩm giá mà Ryu Hyerin không thể nào với tới được.
‘Cảm giác như mình là một kẻ ngốc vậy…’
Sau khi nhìn thấy Kim Ollim, chiếc áo choàng mới mà Ryu Hyerin mua có chút ngượng ngùng và xấu hổ. Tại sao cô lại mặc thứ này khi đến đây cơ chứ? Thật là một kẻ ngốc mà…
Kim Ollim hẳn đã suy diễn rằng vẻ mặt u ám của Ryu Hyerin xuất phát từ sự lo lắng (sự căm ghét bản thân), cô ấy pha cho cô một tách ca cao ấm. Tuy nhiên, cô chỉ cúi chào chứ không nhấp lấy một ngụm ca cao.
Một tiếng sau khi bầu không khí ngượng ngùng trôi qua, cánh cửa trụ sở cuối cùng cũng mở ra và Seo Dawon bước vào. Ryu Hyerin vô thức bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Anh nở nụ cười nhẹ ngay khi ánh mắt anh chạm vào cô và nhanh chóng đến gần.
“À, cô đã đến”
“A… Xin chào.”
Cô vội vàng cúi đầu, ý thức được bầu không khí xung quanh không ổn sau câu nói chập chững của mình. Trong lúc bối rối, cô túm lấy vạt áo choàng mới mua. Seo Dawon nhìn Ryu Hyerin một lúc trước khi hỏi cô bằng giọng điệu hờ hững.
“Cô vừa mua chiếc áo choàng đó à?”
“À…vâng. Bởi vì… tôi sẽ ở một nơi mới bắt đầu từ hôm nay…”
“Tốt quá rồi.”
Đó là tất cả những gì Seo Dawon đã nói, nhưng Hyerin chỉ đơn giản là vui mừng khi anh nhận ra cô mới vừa mua nó. Cô đi theo bước chân của Hội trưởng, người đàn ông (Woo Ragi) đã nằm dài trên ghế sofa từ nãy đến giờ liếc nhìn cô. Và đó là ngày đầu tiên cô gặp [Yeonhong].
Sau đó, Ryu Hyerin đã đi đột kích hầm ngục với hội nhóm. Cô đã làm việc vô cùng chăm chỉ để nhận được sự công nhận của Dawon.
Cường độ và mệt mỏi tích tụ ở [Yeonhong] hoàn toàn khác so với [Opera]. Cô cảm thấy cuộc đột kích diễn ra dễ dàng hơn nhiều so với công hội mà cô đã từng vất vả và làm việc cùng trong nhiều năm qua. Tất nhiên, về mặt thể chất, các thành viên trong nhóm có thể gọi là vô song, nhưng cô không bị căng thẳng tinh thần từ họ và cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Không giống như [Opera], họ đã chọn đột kích hầm ngục bằng chiến lược làm việc nhóm và dựa trên tốc độ. Nhờ đó, Ryu Hyerin lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác phấn khích khi tấn công hầm ngục cùng đồng đội.
Ngoài việc phát triển chuyên môn với tốc độ chóng mặt, cô còn nghiên cứu thêm nhiều thứ theo lời khuyên của Seo Dawon và học cách kích hoạt nhiều kỹ năng cấp cao một cách hiệu quả. Nhờ đó, cô có thể cùng lúc niệm nhiều loại phép thuật khác nhau.
Trong mắt Hyerin, Seo Dawon là một thiên tài. Một thiên tài như thế lại bắt đầu công nhận khả năng của cô.
“Tôi đã nói cô là thiên tài mà.”
“Tôi ư? Tôi…thậm chí còn không biết gì về chuyện đó nữa.”
“Cô nhanh chóng bắt kịp được suy nghĩ của mọi người, hiểu được hướng dẫn chỉ sau một lần giải thích. Người tài năng như cô là rất hiếm.”
“Thật sao…? Nhưng tôi… Tôi chưa từng nghe điều gì như thế này từ bất kỳ ai ngoại trừ hội trưởng cả. Trong Opera, biệt danh của tôi là đồ ngốc đấy. Haha…”
“…..”
Khi người mà Hyerin thích khen cô, điều chưa từng xảy ra trước đây, cô cảm thấy choáng ngợp trước lời khen ngợi và có xu hướng từ chối anh ấy.
Đúng lúc đó, Seo Dawon nói một câu mà cô sẽ không bao giờ quên trong suốt quãng đời còn lại.
“Nếu vậy thì tại sao Kim Sooyoung lại ghen tị với cô chứ?”
“…Sao cơ?”
“Cô sẽ sớm trở thành Linh mục nổi tiếng và tài năng nhất trong [Opera], sau khi đẩy Kim Sooyoung sang một bên.”
“…..”
“Chẳng phải mọi điều tôi nói đều trở thành sự thật sao?”
Ryu Hyerin nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu trước khi bặm chặt môi để ngăn nước mắt chảy ra. Như thường lệ, Seo Dawon vẫn làm ngơ trước vẻ mặt méo mó của cô.
Ngày hôm đó, khi đi theo Dawon, cô đã nghĩ đến một điều. Cô sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình vì người đàn ông này nếu anh yêu cầu cô làm một điều gì đó. Không đúng – nếu anh muốn mạng sống của cô, cô sẵn lòng vui vẻ từ bỏ nó vì anh. Cô muốn truyền đạt tình cảm của mình cho anh ấy.
Ryu Hyerin yêu Seo Dawon. Cô yêu anh một cách mù quáng, có thể nói, người đầu tiên cô yêu vô cùng hoàn hảo, khiến những người khác trở nên lu mờ trước anh.
Dù vậy, cô vẫn không thể thú nhận tình cảm của mình. Trong mắt cô, hình tượng của anh vô cùng to lớn, chiếm một vị trí áp đảo. Cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, rụt rè mỗi khi đứng trước anh.
Với lại, Dawon chỉ đối xử với cô như một cô em gái được yêu thương, chứ không bao giờ nói với cô về những vấn đề cá nhân của mình.
Seo Dawon chỉ khen ngợi cô một cách hào phóng khi cô tạo ra những kết quả đáng kinh ngạc có giá trị tương đương. Ryu Hyerin chưa bao giờ nghe anh khen ngợi về ngoại hình của mình, trái ngược hoàn toàn với những tên đàn ông bẩn thỉu và thấp hèn lúc nào cũng vây quanh cô. Đường ranh giới sắc nhọn như dao, vững chắc như tường thành chẳng thể vượt qua này khiến cô đau đớn.
Seo Dawon rất thân thiện, nhưng không đặc biệt dành nhiều thiện cảm cho cô. Anh trao cho cô sự tử tế như những anh có thể cho những đồng nghiệp khác. Trong vùng riêng tư của anh luôn có những người phụ nữ bên cạnh.
Seo Dawon đã hẹn hò với rất nhiều người đến mức cô ấy gần như lo lắng. Tuy nhiên, anh vẫn có thể sắp xếp được cuộc sống riêng tư của mình mà không gặp nhiều khó khăn. Anh ấy không bao giờ gặp nhiều người cùng một lúc, đồng thời, thời gian anh ấy hẹn hò với mỗi người phụ nữ cũng rất ngắn. Với tất cả những cảm xúc mãnh liệt mà bản thân dành cho Seo Dawon, Ryu Hyerin biết rằng cô ấy chỉ là một trong số nhiều người ‘say đắm’ anh.
Cho nên, cô không dám thú nhận. Nói chính xác hơn là cô ấy không thể thú nhận.
“Anh lại lên trang nhất rồi, Seo Dawon. Tôi nhận được cuộc gọi từ cách nhà báo suốt buổi sáng. Anh định giải quyết thế nào đây?”
“Lại là [Tuần báo Hàn Quốc] à?”
“Anh có bạn gái cũ trong ban biên tập của họ đúng chứ? Tôi nhớ hồi đó họ cứ cố chấp đưa ngài hội trưởng của chúng ta lên trang nhất…”
“Lại là tin đồn hẹn hò à…? Hầyy… Ít nhất thì lần này bức ảnh trông cũng đẹp hơn nhiều. Họ đã chụp được cái áo bó sát cùng biểu cảm của anh ấy… Lần trước thật đáng tiếc khi khuôn mặt giống như báu vật quốc gia của ngài hội trưởng bị chiếc mũ che mất đấy.”
“Đây là tất cả những gì cậu có thể nói trong tình huống này sao? Khi anh ấy sắp mất tất cả những cơ hội thương mại này à? Đồ ngốc?”
“Nè, Garam-kun đã tập thể dục buổi sáng chưa? Nếu cậu có thể đọc báo vào buổi sáng thì cuộc sống của cậu sẽ trở nên nhàn nhã hơn đấy.”
“Tôi sẽ giết cô.”
Đó là một buổi sáng bình thường.
Hiện tại, [Yeonhong] đã phát triển và thường xuyên gia tăng số lượng thành viên. Công hội ngày càng trở nên nổi tiếng khi thành công trong việc hoàn thành nhiều nhiệm vụ của kịch bản chính chỉ với vài thành viên. Ngoài ra, sự quan tâm của công chúng đối với Seo Dawon, đại diện của [Yeonhong], cũng tăng lên.
Tuy nhiên, vấn đề là hình ảnh công chúng của Seo Dawon đã dần xấu đi khi anh bị nhìn thấy với rất nhiều phụ nữ. Anh từ chối giải thích với các công ty tài trợ mặc dù có hợp đồng quảng cáo sắp tới, nói rằng cuộc sống riêng tư của một người nên được giữ kín, nhưng không có cách nào ngăn cản các nhà báo chụp ảnh và bán tin đồn về cuộc sống của anh.
Seo Dawon chưa bao giờ bình luận về những tấm ảnh chụp, vì vậy các bài viết cứ mọc lên như nấm, dò la về những tình tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của anh. Ryu Hyerin lo lắng rằng những tin đồn đang dần trở nên lộng hành hơn. Cô cảm thấy buồn bã, cô muốn bảo vệ anh mặc dù điều đó nghe có vẻ tự phụ. Thành thật mà nói… cô muốn anh ngừng lăng nhăng với đám đàn bà ở bên ngoài và bên cạnh cô mãi mãi.
Ryu Hyerin biết rằng Dawon không coi trọng bạn gái hay tình yêu. Nếu trái tim và sự rung động nhất thời của họ tương đồng với nhau, anh và cô gái đó sẽ quyết định hẹn hò. Ngược lại, nếu trái tim hai người trở nên nguội lạnh, anh sẽ rời đi một cách sạch sẽ. Không có người phụ nữ nổi tiếng hay tuyệt vời nào có thể giữ chân anh quá vài tháng.
Vì vậy, Ryu Hyerin đã chọn ở lại bên cạnh anh như một người đồng đội có năng lực chứ không phải một người bạn gái để có thể ghi lại dấu ấn trong cuộc sống của anh trong một khoảng thời gian dài. Tất nhiên, cô không mong đợi anh thực sự tin rằng cô đang bày tỏ thiện cảm của mình mà không có bất kỳ động cơ thầm kín nào. Suy cho cùng, cô đã thể hiện sự quan tâm của mình đối với anh ngay từ đầu, nhưng… cô chưa bao giờ thú nhận. Cô đã quyết định một cách trơ tráo.
Cùng lúc đó, Hyerin bắt đầu theo dõi Kim Ollim một cách có chiến lược. Điều đáng ngạc nhiên là Kim Ollim không hề có bất kỳ tình cảm cá nhân sâu sắc nào với Seo Dawon. Vì thế, cô biết rằng cô ấy đã hoàn toàn củng cố vị trí của mình như một phụ tá thân cận của anh và xây dựng lòng tin trong suốt nhiều năm.
Ryu Hyerin muốn trở nên giống như Kim Ollim, vì vậy cô đối xử với Seo Dawon tựa như mối tình đầy đau khổ mà cô đã quyết định từ bỏ. Cô ổn định với hình tượng một cô em gái dễ thương đã buông bỏ mọi tình cảm của mình dành cho người ấy. Đồng thời, cô cố gắng thu thập hảo cảm với những người đồng đội thân thiết của anh ta.
Kim Ollim, người lúc đầu tưởng chừng như không có kẻ hở, không thể chịu đựng được khi thấy những người nhỏ yếu trước mặt mình. Ryu Hyerin chỉ cần thú nhận quá khứ của mình để thu hút hảo cảm của cô ấy. Với Woo Ragi, cô dần trở nên thân thiết hơn, từng chút một, khi giúp anh ta giải quyết những nhiệm vụ mà anh ta cảm thấy phiền phức.
Vào những ngày nghỉ, cô xây dựng mối quan hệ với Jo Chanyeong bằng cách tình nguyện giúp đỡ những con vật bị bỏ rơi cùng anh. Cô dùng những lời lẽ thô lỗ và tỏ ra khiêm tốn để làm bạn với Jung Garam.
Choi Kyungsik bắt đầu có hảo cảm với cô chỉ vì cô đã đứng về phía anh ta vài lần trước mặt Dawon. Và Bang Eunji… thật kỳ lạ, cô gái đó đã ngoan ngoãn nghe lời cô ngay từ lần gặp đầu tiên, vì vậy Ryu Hyerin không bận tâm đến cô ấy nhiều lắm.
Khi Seo Dawon thấy cô ấy nhiệt tình và tràn đầy năng lượng lúc giao lưu, trò chuyện với họ, thỉnh thoảng anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, nhưng anh chấp nhận hành động của cô mà không có bất cứ dấu hiệu phản đối cụ thể nào.
Tuy nhiên, mặc dù cô đã nỗ lực rất nhiều để biến mình trở thành người của Seo Dawon, nhưng nó vẫn không đáp ứng được mong muốn thực sự của cô. Theo thời gian, cảm xúc của cô ngày càng trở nên tồi tệ. Dần dần, vào một thời điểm nào đó, sự oán hận đối với anh bắt đầu tăng lên.
Tại sao anh không yêu cô?
Nhờ lòng tự trọng mà Seo Dawon đã nuôi dưỡng bên trong mình, cô có thể đón nhận sự tôn trọng của người khác mà không cần phải cười trừ hay né tránh. Sau khi bắt chước Kim Ollim, cô đã nhập tâm vào từng động tác của cô ấy. Điều này giúp cô toát lên vẻ thanh thoát ngay cả trong những bước đi đơn giản. Cô học cách chọn trang điểm và quần áo phù hợp với khuôn mặt và vóc dáng của mình. Cô trở nên nổi tiếng là một Linh mục tài năng, cách đối xử của mọi người trong [Opera] cũng thay đổi theo từng ngày.
Tuy nhiên, Seo Dawon ngày càng xa cách Ryu Hyerin. Anh sẵn sàng lắng nghe những lời phàn nàn và vô nghĩa từ những người phụ nữ tệ hơn cô rất nhiều, xin phép nghỉ giải lao ngắn ngủi chỉ để đi gặp họ và sẵn sàng bị kéo ra ngoài khi đang làm việc tựa như một món trang sức.
Hyerin không thể hiểu được. Khi lặng lẽ quan sát Dawon, cô cảm thấy anh có mắt nhìn khá tệ trong việc lựa chọn phụ nữ.
Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa nhưng cô vẫn sẽ là người duy nhất có thể hoàn toàn chấp nhận anh.
Nhưng anh vẫn phủ nhận sự thật trắng trợn ấy. Nó thể hiện rõ rệt qua cách anh dành mọi khoảng thời gian rảnh để rời xa cô… mặc dù cô khao khát sự hiện diện của anh từng ngày.