[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 267

Chương 267
Lưu ý: Kể từ chương này trở đi sẽ kể về quá khứ của Ryu Hyerin, phản diện nữ, bạn gái của Bae Jaemin. Ai không thích thì có thể đi thẳng đến chương 277, còn nếu muốn theo dõi cốt truyện và nguyên do tại sao anh top Seo Dawon dính nhiều vụ lu xu bu hồi còn sống và tại sao ảnh chết thì đọc đi nhé (^-^)
Ryu Hyerin là một trong số các trường hợp vô cùng hiếm hoi vì cô ấy đã thức tỉnh thành Người dùng khi chưa đầy 10 tuổi. Cô thậm chí còn lựa chọn nhánh [Linh mục] để phát triển. Ngay từ khi còn nhỏ, Hyerin đã trở nên nổi bật so với những người thức tỉnh khác.
Được công nhận và săn đón bởi thiên phú cùng đẳng cấp của mình, nhiều công hội lớn đã đưa ra vô số lời đề nghị hấp dẫn với cha mẹ của Ryu Hyerin. Trong số đó, số tiền [Opera] sẵn sàng trả cho họ là lớn nhất.
Vào thời điểm đó, Người dùng nhỏ tuổi bị hạn chế vào ngục tối quá 80 giờ một tháng. Ngoài ra, không hề có bất cứ biện pháp nào chống lại các tổn thương tiềm ẩn về thể chất lẫn tinh thần.
Chưa đầy một năm sau khi thức tỉnh, Ryu Hyerin đã phải sống trong ký túc xá của một công hội lớn thay vì sống với cha mẹ của mình. Đến năm 12 tuổi, cô đã được huấn luyện để tiến vào hầm ngục.
Mặc dù quái vật vô cùng đáng sợ, nhưng thực tế cho thấy, những người phải chiến đấu với chúng vô cùng nhạy cảm với những sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất. Dù sao thì những sai lầm đó cũng có thể dẫn đến những chấn thương vĩnh viễn và hậu quả vô cùng khủng khiếp. Và một đứa trẻ chỉ mới tiểu học đã phải học cách đối mặt với bọn họ.
Từ trước đến nay, linh mục rất hiếm nên không có công hội nào (cho dù là hiện tại) xếp hai linh mục vào cùng một nhóm.
[Opera] sau khi trả một khoản tiền lớn cho cha mẹ Ryu Hyerin đã bắt cô làm việc full-time 80 tiếng một tháng để tận dụng tối đa khoản đầu tư mình. Bất cứ khi nào cô tiến vào hầm ngục, đồng đội được phân công cùng nhóm với Hyerin luôn cố tình nói đủ to để cô nghe thấy.
‘Không có lý do gì lại có thứ gọi là ‘trẻ em’ trong hầm ngục cả. Con nhóc đó còn mong đợi chúng ta dọn dẹp tàn dư của nó sao?’
‘Nếu mi phạm sai lầm, chúng ta sẽ chết hết.’
‘Mày nghĩ khóc có thể giải quyết được mọi chuyện hay sao?’
Họ thường so sánh cô với những linh mục lớn tuổi và dày dặn kinh nghiệm.
‘Tại sao chúng ta phải tấn công hầm ngục với một con nhóc như thế này chứ…?’
‘Đừng chậm chạp nữa! Sao mày cứ đứng đó nhìn chằm chằm thế hả!’
‘Không phải hôm nay đến lượt chị Jihye sao? Lại là con nhóc này à? Haah, phiền chết mất…’
Rất nhanh, Ryu Hyerin đã học được cách ngừng rơi nước mắt sau khi nhận ra rằng, dù cô có khóc thế nào, cũng chẳng có gì thay đổi cả. Tuy nhiên, chỉ sau khi cô hoàn thành việc dọn dẹp hầm ngục, lấy lại chiếc điện thoại di động bị tịch thu của mình và gọi điện cho bố mẹ, cô mới có thể rơi những giọt nước mắt đã kìm nén bấy lâu.
‘Mẹ ơi, con về nhà được chưa?’
‘Ở đây đáng sợ quá, con mệt mỏi lắm….’
Bố mẹ Ryu Hyerin luôn trả lời cuộc gọi của con gái mình.
‘Con gái, con cảm thấy mệt mỏi và khó khăn lắm đúng không?’
‘Con tuyệt vời lắm đấy, Hyerin à! Ngay cả Hội trưởng cũng khen ngợi con hết lời luôn đó. Con không biết mọi người kỳ vọng vào con nhiều đến mức nào đâu’
‘Con nên học cách mỉm cười và chào hỏi đồng đội của mình trước. Nếu con tỏ ra thân thiện thì các anh các chị cũng sẽ cởi mở và đối xử tốt với con hơn đấy’
Tuy nhiên, họ chưa bao giờ chủ động gọi điện hỏi thăm cô. Họ thậm chí còn không ghé thăm cô lấy một lần.
Phải rất lâu sau, cô mới biết được rằng, [Opera] đã hạn chế quyền thăm hỏi của cha mẹ cô thông qua hợp đồng. Họ tuyên bố rằng điều này làm ảnh hưởng đến quá trình đào tạo của cô.
Tuy nhiên, việc thăm hỏi không hoàn toàn bị cấm – họ chỉ là không đến thăm cô mà thôi.
Ryu Hyerin dần dần không gọi điện cho bố mẹ nữa, dù cô có gọi cũng chẳng giải quyết được gì. Dù vậy, cô vẫn nghe theo lời khuyên của họ và tiếp cận các thành viên khác trong hội với nụ cười gượng gạo trên môi. Tuy nhiên, điều này khiến cô trông trở nên ngày càng hèn hạ.
‘Hyerin à, em không đọc được những gì viết ở đây sao?’
‘Dạ? Sao cơ ạ?’
‘Rõ ràng nó ghi là ‘Mở ở đây’, nhưng em lại không hiểu gì cả…’
‘Ô, thật vậy sao?’
‘Em ngốc tới nỗi không biết được điều đó luôn sao.’
‘Aiya~ Mấy đứa xinh đẹp thì chẳng cần phải học gì cả’
Dù cho cô có nghỉ học nhiều ngày liên tiếp cũng không có ai chú ý đến cô. Ryu Hyerin đã phải học lại một năm nữa vì không đi học đều.
Ryu Hyerin gặp khó khăn với các từ vựng Tiếng Anh và cũng không hiểu nhiều về các ký tự. Cô không thể đọc được chữ ‘Mở’ trên nắp lọ thuốc được đóng gói nên đã nhờ đội trưởng của mình giúp đỡ. Nhưng thứ cô nhận lại được chỉ là sự sỉ nhục trước đám đông khiến cho cô xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Một người đàn ông trung niên đã nói với Hyerin rằng “Em vốn xinh đẹp, dễ thương rồi nên không cần phải học đâu” rồi vỗ nhẹ vào vai cô một cách kinh tởm. Cô đã bị mất ngủ vì những ký ức đầy chân thực và ghê tởm về cái chạm của ông ta. Kể từ đó, cô học bất chấp, hi sinh cả giấc ngủ của mình. Tuy nhiên, ngay cả khi cô đã học hành rất chăm chỉ, các thành viên trong hội vẫn tiếp tục gọi cô bằng những từ ngữ miệt thị như ‘óc chó’ hay ‘thứ ngu si đần độn’.
‘Em muốn đổi đội…’
‘Chúng ta sẽ sớm có sự thay đổi trong quý thứ ba, vậy nên em hãy cố gắng kiên trì cho đến lúc đó đi nhé.’
Ngoài ra, khi cô bày tỏ mong muốn được đổi đội với Kim Sooyoung, người điều hành của Opera, cô được thông báo rằng bản thân phải ở lại đội với hai Người dùng khác được thay đổi trong lần sắp xếp thứ ba.
Khi cô liên lạc với một người đại diện để tìm hiểu điều khoản chấm dứt hợp đồng, người quản lý đã đe dọa cô bằng một khoản phí hủy hợp đồng khổng lồ. Tuy nhiên, ngay cả ở độ tuổi đó, Ryu Hyerin vẫn có thể tính toán rằng cô có thể trả lại số tiền đó trong 10 năm.
Nhưng…
‘Hyerin à. Họ là những người đã chăm sóc con. Đây chẳng lẽ là cách con đền đáp ân huệ mà họ đã dành cho con trong suốt khoảng thời gian vừa qua sao…?’
‘Nổi loạn tuổi dậy thì à? Con nghĩ mình đã trưởng thành rồi sao?’
Người quản lý của công hội đã trói chân cô bằng cách đưa cha mẹ cô ra làm vật thế chấp.
Người đại diện mà cô đã liên lạc chỉ mang đến cho cô một bản hợp đồng nô lệ – nó thậm chí còn không hợp pháp – và đưa ra những lời hứa hẹn đáng ngờ với Ryu Hyerin, người hiện đang là một học sinh trung học. Anh ta nói rằng có người trong Hiệp hội Người dùng muốn gặp riêng cô.
Sau khi mọi hy vọng của cô bị dập tắt, tình hình của cô càng trở nên tồi tệ hơn sau khi trở về đội ban đầu. Người đứng đầu không những không cung cấp vật phẩm tiêu hao như thuốc cho linh mục trẻ tuổi mà còn bắt đầu bắt nạt cô bằng cách yêu cầu cô viết lại báo cáo mặc dù cô đã đính kèm tất cả các biên lai cần thiết.
Ryu Hyerin đã quyết định chờ cho đến khi cô có thể ký hợp đồng của riêng mình – khi mà cô cuối cùng cũng đã trưởng thành. Và rồi sau đó… vào năm cô 19 tuổi, đó là lần đầu tiên cô gặp được Seo Dawon.
‘Một tỷ won chỉ để nuôi một linh mục sao? Tôi có nghe nhầm không đấy?’
‘Cô ấy là Linh mục giỏi nhất trong hội chúng tôi.’
‘À… Thế thì cô Kim Sooyoung có đích thân đến hội của tôi không?’
‘Không, tất nhiên là không rồi… Chuyện vô lý gì thế…?’
‘Vị Linh mục giỏi nhất trong Opera…không phải là cô sao?’
‘Ôi trời! Thật là… Ahahaha, anh đùa vui đấy!’
‘Có lẽ sẽ hợp lý hơn nếu cô Kim Sooyoung đích thân đến thăm hội của tôi đấy, nếu không thì một tỷ won thực sự là quá nhiều.’
‘Trời ạ… Kể cả khi anh nịnh nọt tôi như thế, tôi…’
‘Vậy gia hạn hợp đồng thì sao? Tôi cũng cần phải giữ thể diện chứ. Nếu tôi trả cho một Linh mục một tỷ won trong 6 tháng, tôi chắc chắn sẽ bị Ollim… phó hội trưởng của tôi giết chết mất.’
‘Ừm, vậy thì…’
Kim Sooyoung đã đưa ra lời mời cho một số hội, với mục đích cho thuê Ryu Hyerin tạm thời như một lính đánh thuê. Cô không thể lên tiếng – đây không chỉ là một phần công việc mà còn là xiềng xích trói buộc cô như một nô lệ. Cô không có quyền thay đổi quyết định này.
Và rồi hôm nay, cô được nghe nói rằng hội trưởng của công hội đã thuê cô về để ký hợp đồng.
Khi đứng trước văn phòng của hội trưởng, cô cảm thấy như mình sắp bị lôi đi. Tuy nhiên, ngay trước khi bước vào, cô đã nghe thấy giọng nói dễ chịu của một người đàn ông đang chế giễu Kim Sooyoung.
Kim Sooyoung là người điên cuồng vì tiền – một kẻ keo kiệt – vậy nên chắc hẳn cô ta đã yêu cầu một số tiền khổng lồ đến điên rồ. 1 tỷ won cho một chuyến công tác kéo dài đến 6 tháng. Đó là một số tiền vô lý, xét đến việc cô ấy chỉ kiếm được một nửa số tiền đó trong suốt cuộc đời mình.
Tuy nhiên, bầu không khí ở trong phòng khá kỳ lạ.
Trái ngược với những mưu hèn kế bẩn thường thấy, Kim Sooyoung không hề cố gắng chọc ngoáy người đàn ông đó, mà thay vào đó, anh ta lại đang chiếm ưu thế trong cuộc trò chuyện về bản hợp đồng vô lý này.
Người đàn ông muốn gia hạn hợp đồng thuê thêm hai năm, và ngạc nhiên thay, vị hội trưởng đang cân nhắc. Ngay cả bây giờ, Ryu Hyerin vẫn tự hỏi liệu người trong đó có thực sự là hội trưởng của cô không. Tuy giọng nói nghe có vẻ cao hơn bình thường, nhưng đó vẫn là Kim Sooyoung…
Tuy nhiên, ngay lúc cô đang đứng ở trước cửa suy tư, cánh cửa đột nhiên mở ra, khung cảnh vô cùng đáng sợ. Cô giật mình, vội vàng lui về sau mấy bước.
“A…!”
“Cô Ryu Hyerin?”
Người mở cửa cao hơn Ryu Hyerin nhiều. Cô lia mắt khỏi ngực anh, lướt nhanh lên khuôn mặt. Cô lùi lại nửa bước, thậm chí còn giật mình hơn cả khi cánh cửa mở ra.
Khi Ryu Hyerin khóa ánh mắt vào người đàn ông, cô hiểu tại sao Kim Sooyoung lại nhún nhường tới như vậy. Đã quá muộn màng khi cô nhận ra rằng hội trưởng không thể rời mắt khỏi người đàn ông ấy để chế giễu hành động của cô.
Cô lùi lại thêm một bước, với mục đích thoát khỏi việc trở thành mục tiêu của sự chế giễu. Ryu Hyerin vô tình hất tóc ra sau tai và chậm rãi trả lời câu hỏi của người đàn ông.
“… Đúng vậy, là tôi.”
“Tôi là Seo Dawon đến từ Yeonhong. Rất vui khi được hợp tác với cô trong tương lai.”
Người đàn ông mỉm cười, nhưng biểu cảm của anh ta không biểu lộ nhiều cảm xúc – một thái độ rất chuyên nghiệp, giống như doanh nhân vậy.
Cô tự hỏi liệu má mình ửng hồng hay đôi mắt ngượng ngùng cụp xuống có phải do lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông gần tuổi mình hay không. Nhưng cô cố gắng kìm nén những cảm xúc đang bừng nở và nắm lấy bàn tay đang chìa ra của anh ta. Không hiểu sao, trong thâm tâm cô nghĩ rằng bàn tay của anh ta sẽ lạnh lắm, nhưng nó lại ấm áp đến lạ thường.
Và…
“Xin hãy chăm sóc tôi…”
Đáng tiếc là anh đã buông tay cô quá sớm.
Đây thực sự là lần đầu tiên cô cảm thấy như vậy.
Trans: Dịch xong tự dưng quên ngang đây là BL luôn á:))