[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 265

Chương 265
“Cái gì…?”
Tôi ngơ ngác nhìn Seo Dawon, không hiểu những gì anh đang nói. Thế rồi, tôi nhìn thấy phần ngực hở của bản thân qua phần áo bị tháo cúc, nơi bàn tay của anh ấy đang chạm nhẹ trên da tôi.
‘Dawon nói ‘làm theo [Tâm trạng hiện tại] của anh’ là có ý gì chứ…?’
Không đúng, tôi không thể nhận ra được luồng khí tỏa ra từ Seo Dawon. Mặc dù chỉ nhìn thôi nhưng không hiểu sao miệng tôi lại khô khốc một cách khó hiểu. Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra.
[Clack Clack]
[Chủ nhân]
Đúng lúc đó, Lackey vốn đang ngoan ngoãn, đột nhiên chui vào vòng tay tôi.
Nhờ vậy, tôi lấy lại tinh thần và hất tay Seo Dawon ra. Anh từ từ bỏ tay xuống và nhìn chằm chằm vào cậu nhóc. Sau đó, anh chống khuỷu tay lên thành giường, tựa cằm và nói chuyện với tôi.
“Hôm nay tôi lại mượn Lackey nữa nhé.”
Không hiểu sao lần này giọng nói của anh lại toát lên ý định muốn trả đũa mạnh mẽ.
Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất hiểu được ý định đó từ lời nói của Seo Dawon. Vì Lackey bắt đầu nhảy lên nhảy xuống trên giường rồi tuyệt vọng nắm chặt lấy gấu áo của tôi và ra sức lắc đầu thể hiện sự từ chối.
[Clack Clack!]
[Không muốn!]
… Cuối cùng tôi cũng tin rằng chiếc vòng cổ này thực sự truyền tải được suy nghĩ thực sự của Lackey. Khi bộ xương bám chặt vào cánh tay tôi một cách tuyệt vọng, tôi cố gắng hòa giải hai người một cách vụng về.
“Khoan đã… hai người đang làm cái gì vậy?”
“…..”
“Anh không định bắt nạt nó chứ?”
Seo Dawon vẫn tiếp tục mỉm cười rạng rỡ. Sau đó, anh ấy dùng hai ngón tay nắm lấy chiếc vòng cổ được quấn quanh cổ Lackey và kéo bộ xương về phía mình. Bất ngờ trước hành vi thô bạo đó, tôi không kịp phản ứng để ngăn anh ấy lại.
Dawon nhẹ nhàng chạm vào viên hồng ngọc, viên ngọc đột nhiên sáng lên. Sự đấu tranh một cách tuyệt vọng của Lackey cũng trở nên dữ dội hơn.
“Anh làm gì vậy!”
Tôi giật mình đưa tay về phía Dawon, nhưng anh ta còn nhanh hơn tôi. Tay vẫn nắm chặt vòng cổ bộ xương, anh nhẹ giọng nói.
“Hôm nay ngươi cũng muốn chơi với ta đúng chứ?”
Lackey vùng vẫy và lắc mạnh hộp sọ từ bên này sang bên kia. Bất kỳ ai cũng có thể thấy bộ xương dường như khinh thường lời đề nghị đó. Tuy nhiên…
[Clack Clack Clack Clack!]
[Vâng, tôi thích nó.]
Giọng nói phát ra từ viên hồng ngọc dường như nói lên một ý kiến khác. Giọng điệu nghe có vẻ vui vẻ hơn, khác xa với hành động và thái độ của Lackey.
“Đừng hành hạ cậu ấy nữa….!”
“Em có ý gì khi nói tôi bắt nạt cậu nhóc đó chứ? Tôi thậm chí còn tạo ra một thiết bị phiên dịch cho nó nữa còn gì.”
“Bất kỳ ai cũng có thể thấy rằng anh đang thao túng thứ đó đấy.”
“Không thể nào.”
Seo Dawon đột nhiên hạ giọng và thì thầm điều gì đó vào tai Lackey. Tôi gần như không thể nghe thấy giọng nói của anh ấy dù đang ở rất gần, Dawon hẳn đã sử dụng kỹ năng nào đó để che giấu âm thanh của mình.
Nhưng điều kỳ lạ hơn là phản ứng của Lackey.
Trước khi Dawon thì thầm vào tai, Lackey lắc đầu liên tục, cố gắng cắn tay anh ấy, nhưng ngay sau khi tiếng thì thầm bắt đầu, bộ xương trở nên im lặng như thể đang ngủ. Cậu nhóc im lặng đến nỗi tôi gần như tự hỏi liệu nó có ngủ thiếp đi không, gần như chẳng có chuyển động nào cả.
Hài lòng với phản ứng này, Seo Dawon buông tay. Tuy nhiên, mặc dù được thả ra, Lackey vẫn không vội vàng ôm tôi mà chỉ trừng mắt nhìn anh một lúc lâu.
Cảm xúc của nó hiện tại mãnh liệt hơn so với bình thường. Nếu trước đây Lackey thường xuyên cắn Dawon một cách vô thức thì bây giờ… tôi đoán là nó đang cố thể hiện cảm xúc oán giận của mình qua ánh mắt.
“Anh… anh đã nói gì với Lackey?”
Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi huých vào sườn Seo Dawon, nhưng anh ấy chỉ nhún vai và lờ đi cái nhìn oán hận của bộ xương.
Còn Lackey…
[Clack Clack……]
[Vâng. Tôi thích điều này.]
Bộ xương lặp đi lặp lại những câu từ vô nghĩa như một món đồ chơi đã bị hỏng. Sau khi Seo Dawon chạm vào món đồ chơi đó, chiếc vòng cổ cứ lặp lại những từ đó hết lần này đến lần khác như được thiết kế sẵn vậy.
Nhưng đáng ngạc nhiên thay, khi Seo Dawon chạm vào nó lần nữa, Lackey không hề phản kháng vì lý do nào đó. Cậu nhóc thở dài một tiếng cam chịu, ngoan ngoãn ôm lấy mà không cố gắng cắn vào ngón tay anh.
Ngạc nhiên trước cảnh tượng đó, tôi hỏi Seo Dawon.
“Này, anh đã nói gì với cậu ấy vậy?”
“Hừm, tôi đã nói là: ‘Từ bây giờ chúng ta sẽ trở thành bạn nhé’.”
“Anh nghĩ tôi bị ngu à?”
Thay vì trả lời, Seo Dawon tặng tôi một nụ cười tinh quái.
Sau đó, anh nhấc bộ xương lên và đặt lên vai mình một cách thô lỗ. Cùng lúc đó, anh ấn tôi xuống nệm bằng tay còn lại và đắp chăn cho tôi.
Có vẻ như anh ấy sắp rời đi. Tôi vội vàng hỏi, ngạc nhiên trước động thái đột ngột này.
“Anh sắp đi rồi sao? Đợi đã, Seo Dawon! Anh thực sự không định nói gì với tôi sao?”
“Em cũng không nói cho tôi biết tâm trạng hiện tại của tôi thế nào còn gì.”
“Nhưng mà! Hai cái đó là hai chuyện khác nhau…”
Anh ấy ngắt lời tôi bằng một nụ hôn ngắn trên môi. Seo Dawon mỉm cười xin lỗi rồi thì thầm.
“Ngủ đi.”
Chỉ đến khi mở mắt ra vào buổi sáng, tinh thần vô cùng sảng khoái, tôi mới nhận ra nụ cười đó có ý nghĩa gì. Seo Dawon đã sử dụng kỹ năng [Gây mê] lên tôi rồi rời đi.
***
“Thật vô nghĩa, rõ ràng quyền kiểm soát của mình đối với bọn họ đã tăng lên rất nhiều, nhưng sao mọi người vẫn cứ làm theo ý mình chứ! Rồi là có thay đổi dữ chưa…?”
Tôi càu nhàu rồi thở hổn hển, chân bước đi chậm rãi, tay bám vào thanh hỗ trợ tại [Trung tâm phục hồi chức năng]. Tôi được chỉ định tập thể dục cường độ thấp trong khoảng một giờ mỗi ngày. Sau khi nhận ra rằng xung quanh không có ai, tôi không thể kiềm chế được sự thất vọng của mình và cơn nóng giận cứ thế dâng trào trong tâm trí tôi.
“Mấy người có biết tôi đã bối rối và hoang mang đến mức nào sau khi tỉnh dậy không…? Ức…!”
“Cậu Yikyung!!”
Tuy nhiên, cơn giận dữ của tôi không thể kéo dài được quá một phút vì Kim Sangyoon đã mang đến một chai nước.
Thực ra, sáng nay khi mở mắt, tôi không thấy mình đơn độc. Kim Sangyoon cho biết khi anh ấy vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành và đang còn trong tình trạng choáng váng thì nhận được cuộc gọi từ Seo Dawon, yêu cầu chăm sóc tôi cho đến tối.
“Xin hãy uống chút nước trước khi tiếp tục.”
“Ừm… Cảm ơn anh.”
“Haha. Cậu cần phải bù nước giữa các buổi luyện tập đấy.”
Kim Sangyoon không hề tỏ ra khó chịu mà còn chăm sóc tôi rất nhiệt tình, không hề phàn nàn lấy một câu dù là khi tôi đi vệ sinh hay làm gì đó.
Tuy nhiên, thái độ tử tế, nhẹ nhàng của Kim Sangyoon không giúp cải thiện được tâm trạng vốn có của tôi. Tôi thở dài và nhấp thêm một ngụm nước theo lời khuyên của anh ấy.
“Sangyoon à…, anh có liên lạc gì với Seo Dawon không?”
“Vâng? Tôi gọi điện cho anh ấy ngay bây giờ nhé?”
“Thôi đừng…”
Tôi chắc chắn Dawon sẽ đến nếu tôi gọi anh ấy, nhưng rõ ràng là nỗ lực của tôi sẽ vô ích. Tôi có thể xác định rõ khuôn mẫu của anh. Dù tôi có ép buộc Seo Dawon đi chăng nữa, anh ấy vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy sau khi đã xin lỗi.
Thống trị, kiểm soát, sự khuất phục ngọt ngào… Tất cả chỉ là nói suông mà thôi – về cơ bản chẳng có gì thay đổi. Tôi cau mày rồi lại nhíu mày, mặc dù tôi cố gắng trung hoà biểu cảm ngay lập tức, nhưng vẫn ý thức được sự chú ý của Kim Sangyoon.
Kim Sangyoon cũng không hẳn là không nhận ra điều đó, anh ấy liên tục liếc nhìn tôi, chìm vào dòng suy nghĩ. Có vẻ như Sangyoon có điều gì đó muốn nói, nhưng anh ấy sẽ không nói ra ý kiến của mình cho đến khi tôi tập xong.
Ngay khi tôi xuống khỏi máy tập chạy bộ, Kim Sangyoon đã mang cho tôi một chiếc khăn và bắt đầu nói chuyện với tôi một cách thân thiện.
“Cậu Yikyung.”
“Sao vậy?”
“À thì, lần này cậu bị thương ở đâu vậy…? Thực ra, tôi rất ngạc nhiên khi cậu đột nhiên nói với tôi rằng cậu đang ở bệnh viện.”
“À…”
Vậy là Dawon cũng không giải thích gì với Kim Sangyoon sao?
Tôi tự hỏi liệu Seo Dawon có cố ý làm vậy không, nhưng dù sao thì tôi cũng quyết định nói cho Sangyoon biết. Tôi nghĩ anh ấy không nói gì cả vì anh “cảm thấy không cần phải giải thích” chuyện này. Dù sao thì Kim Sangyoon cũng có quen biết với Koo Heeseo.
“Chuyện là… tôi đã bị cuốn vào chuyện của Koo Heeseo.”
“À…”
Đúng lúc đó, ngay khi tôi sắp tiết lộ thêm thông tin chi tiết, điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên. Kim Sangyoon nhanh chóng chạy đến, lấy chiếc điện thoại tôi để quên trên máy chạy bộ và đưa nó cho tôi.
“Hiển thị mã vùng cuộc gọi sao…?”
Tôi hơi do dự khi thấy số máy lạ, nhưng với tâm thế đây có thể là cuộc gọi của nhân viên tiếp thị chào hàng, tôi vẫn trả lời điện thoại.
“Xin chào?”
– Cậu Choi Yikyung?
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, cơ thể tôi liền trở nên cứng đờ. Đó là Bae Jaemin.
– Cho hỏi đây có phải là điện thoại di động của cậu Choi Yikyung không?
“…Vâng, đúng rồi. Anh là ai?”
Dù rất lo lắng, nhưng tôi vẫn cố giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh. Cảm giác khủng hoảng đã đem lại dũng khí cho tôi, tôi cảm thấy bản thân không nên để lộ ra sự bối rối của mình.
Tôi giả vờ không nhận ra anh ta. Đồng thời, tôi đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Kim Sangyoon im lặng. Biểu cảm của Sangyoon đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh ấy ngậm miệng lại với vẻ mặt lo lắng và bắt đầu tập trung vào âm thanh cuộc gọi đang phát ra.
Bae Jaemin trả lời sau một hồi lâu im lặng.
– Tôi là Bae Jaemin. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, cậu nhớ chứ?
“…À, phải rồi… Có chuyện gì vậy?”
– Tôi có điều muốn hỏi cậu.