[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 264

Chương 264
Bowlingual là một món đồ chơi từng nổi tiếng trong thời gian ngắn như một ‘thiết bị có thể phiên dịch âm thanh do cún cưng của bạn phát ra’. Bất cứ khi nào cún cưng của bạn sủa, những thông điệp như ‘Cho tôi đồ ăn!’ sẽ xuất hiện trên thiết bị giống như Tamagotchi. Dù vậy, bằng một cách nào đó mà chức năng này đã được tích hợp vào chiếc vòng cổ?
“Vậy thì bây giờ Lackey có thể nói được rồi sao?”
“Chỉ có thể nói những từ rất đơn giản.”
“…Sao đột nhiên anh lại làm thế?”
“Lackey có vẻ thích điều đó mà, không phải sao?”
Seo Dawon mỉm cười và né tránh bằng cách chuyển sự chú ý sang Lackey.
Ngay khi Pháp sư nói xong, Lackey cũng đáp lại bằng tiếng kêu lách cách của riêng nó. Sau khi răng cậu nhóc va vào nhau lập cập, một giọng nói máy móc khô khan vang lên từ chiếc vòng cổ.
[Thích nó]
“…..”
Tôi thực sự có thể tin tưởng thứ đó sao? Tôi không thể không nghi ngờ chiếc vòng cổ, nhưng đúng lúc này và Lackey lại bắt đầu nghịch nó. Âm thanh rung động ở phía sau cổ họng nghe như nó thật sự được phát ra từ dây thanh quản.
[Clack Clack Clack Clack Clack Clack]
[Em thích chủ nhân]
Sau đó, nhóc nắm lấy cánh tay tôi và vùi mặt vào vòng tay tôi. Mặc dù bộ xương thường hay cọ mặt vào cơ thể tôi, nhưng không hiểu sao lần này tôi lại cảm thấy thật xúc động.
‘Vậy mình thực sự có thể hiểu được cậu nhóc sao?’
Nửa tin nửa ngờ, tôi mở cửa sổ trạng thái của bộ xương lên, lần đầu tiên sau một thời gian dài.
“Lackey, cửa sổ trạng thái!”
_
[Lackey – hầu cận của ‘Choi Yikyung’]
Cấp bậc: Skeleton cấp trung (Chiến binh Skeleton) +1
HP: 55.500/55.500
MP: 10.000/10.000
Lòng trung thành: Rất cao
Thuộc tính: Bóng tối, Ác quỷ, Nhẫn nại, Ám ảnh, Hủy diệt
Tâm trạng hiện tại: ‘Đang gặp khó khăn…nhưng…’
Độ bền: Vô hạn (Nếu bị tấn công nhiều hơn tổng lượng máu của nó, bộ xương sẽ được triệu hồi ngược trở lại không gian hệ thống cá nhân của Choi Yikyung và người dùng sẽ phải gánh chịu phần sát thương còn lại. Thời gian hồi chiêu cho đến khi triệu hồi lại là 24 giờ 00 phút)
.
.
Tiến hóa – Hiện tại bạn đang thiếu vật liệu để tiến hóa cho hầu cận này.]
_
Tôi nhìn vào cửa sổ trạng thái nhưng không có thay đổi gì đáng kể, không có bất cứ lời nguyền hay hiệu ứng bất thường nào.
Mặc dù tâm trạng hiện tại của Lackey có chút mơ hồ, nhưng không hề có biểu hiện gì như ‘Em ghét điều này’ hay ‘Làm ơn hãy giúp em’, nên rất khó để ép Seo Dawon đưa ra lời giải thích thỏa đáng.
‘…Hả? Giờ nghĩ lại thì…’
Trong khi tôi duyệt qua cửa sổ trạng thái của Lackey, hệ thống đột nhiên thông báo rằng quyền kiểm soát của tôi đối với Seo Dawon đã gia tăng đáng kể. Nếu tôi nhớ không nhầm thì…
‘Nó nói rằng… mình có thể xem [Tâm trạng hiện tại] của Seo Dawon, đúng không…?’
Tôi nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, đôi mắt của Seo Dawon trông vô cùng dịu dàng. Trong vùng ý thức, tôi hét gọi cửa sổ trạng thái của anh ấy, hy vọng Dawon sẽ không cảm thấy điều gì kỳ lạ.
‘Seo Dawon, cửa sổ trạng thái!’
_
[Seo Dawon – Hầu cận của ‘Choi Yikyung’.
Cấp bậc: Pháp sư huyền thoại (vòng tròn thứ 8)
.
.
Lòng trung thành: Rất cao]
_
Ngay khi cửa sổ trạng thái xuất hiện, phần trung thành đã thu hút sự chú ý của tôi. Khi anh ấy được triệu hồi lần đầu, lòng trung thành của anh ấy là ‘rất thấp’, nhưng bây giờ nó đã thay đổi thành ‘rất cao’.
Nhưng đó chưa phải là tất cả.
_
[Thuộc tính: Bóng tối, Phẫn nộ, Mê hoặc, Lãnh đạo, Trí tuệ, Nghệ thuật, Cảm hứng, Lời nguyền, Lòng trung thành
Danh hiệu:
Sự phục tùng ngọt ngào – Danh hiệu này có thể đạt được khi bạn đáp ứng một số điều kiện nhất định trong kịch bản ‘hồi sinh thành hầu cận’. Miễn là bạn trung thành tuân theo lệnh của chủ nhân, bạn có thể phát huy sức mạnh to lớn với tư cách là một hầu cận.
<‘Sự phục tùng ngọt ngào’ tăng 200% sức tấn công của tất cả các kỹ năng. Tuy nhiên, hiệu ứng này sẽ không áp dụng cho các kỹ năng chữa lành, thanh tẩy hoặc liên quan đến ánh sáng>
Kẻ diệt rồng – Một danh hiệu giới hạn chỉ được trao cho những chiến binh đầu tiên giết chết người cai trị Đế chế thứ hai, Aestheya – con rồng điên, hung tàn.
<Danh hiệu ‘Kẻ diệt rồng’ tăng tất cả các đòn tấn công vật lý và phép thuật lên 150%>]
_
Bên cạnh sự gia tăng chưa từng có về lòng trung thành của anh, còn có một bổ sung mới vào mục ‘Danh hiệu’. Ngoài ra, nếu Seo Dawon sử dụng danh hiệu đó…
Tôi lướt qua cửa sổ trạng thái của anh ấy trong trạng thái ngỡ ngàng. Hiệu ứng của danh hiệu có vẻ hoàn toàn giống như một kiểu gian lận, nhưng tôi tự hỏi liệu điều này có hiệu quả với Bae Jaemin hay không. Nhưng chắc chắn là nó vẫn tốt hơn việc không có gì.
Và ở bên dưới, tôi thấy thứ làm tôi tò mò nhất: [Tâm trạng hiện tại] của Seo Dawon.
[Tâm trạng hiện tại: Nhấn ‘ĐÂY’ để kích hoạt chức năng ‘Tâm trạng hiện tại của hầu cận’. Bạn chỉ có thể kiểm tra tâm trạng của Hầu cận ‘Seo Dawon’ một lần mỗi ngày. Bạn có muốn kích hoạt chức năng này không?]
Tôi liếc nhìn Seo Dawon một cách lén lút. Anh ấy vẫn đứng yên bên cạnh, lặng lẽ nhìn tôi. Cảm giác như anh ấy biết tôi muốn làm gì nhưng có vẻ không nghĩ nhiều về điều đó.
Sau một màn đấu tranh tâm lý giữa lương tâm và sự tò mò, tôi quyết định nắm lấy tay của Dawon.
“Được rồi, n-nếu…”
“Hửm?”
“Nếu tôi có thể đọc được suy nghĩ của anh… Anh sẽ cảm thấy thế nào?”
“Ngay bây giờ luôn sao?”
Seo Dawon nhìn tôi và nghĩ sâu xa.
“Em có thể đọc được suy nghĩ của tôi kể từ sự cố đêm hôm đó sao?”
Anh ấy thực sự rất nhanh bén. Tôi gật đầu một cách ngoan ngoãn.
“Cái đó… còn một số hạn chế, nhưng… có thể, ít nhất thì… tôi nghĩ vậy, tôi vẫn chưa thử bao giờ.”
“À”
Seo Dawon thốt lên một tiếng mơ hồ trước khi trả lời tôi bằng một câu hỏi.
“Em có muốn xem không?”
“Hả? Ờm… Nếu anh hỏi ý kiến của tôi… Tôi thực sự muốn biết suy nghĩ của anh. N-Nhưng, tôi sẽ không ép buộc ép anh làm thế đâu.”
“Muốn xem thì xem đi.”
Không ngờ, Seo Dawon lại đồng ý không chút do dự, nếu là tôi, tôi còn chần chừ một lát.
‘Tất nhiên, mình là chủ nhân của Seo Dawon, nhưng… chúng ta cũng đang hẹn hò…?’
Đúng vậy… Tôi chưa thực sự nhận được lời tỏ tình nào cả, vậy nên tôi lo lắng về việc mối quan hệ của chúng tôi có phải là thật hay không.
Tuy nhiên, thật vô nghĩa khi tranh luận về chuyện này ngay sau khi anh ấy cho tôi uống thứ thuốc kinh tởm đó bằng miệng. Ý tôi là, mặc dù Seo Dawon và tôi có mối quan hệ hợp đồng, nhưng chúng tôi vẫn có mối liên hệ cá nhân, đúng không?
Vì vậy, tôi không chắc việc đọc được mọi suy nghĩ và trạng thái cảm xúc của anh ấy có thực sự tốt hay không. Theo một cách nào đó, điều này giống như tôi đang xâm phạm vào lãnh địa riêng tư nhất của Seo Dawon vậy.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi thở dài và nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Anh biết… Nghĩ lại thì, anh đã nói là bản thân có thể nghe thấy những gì tôi nói ở bất cứ đâu đúng chứ?
“Đúng vậy”
“Vậy thì… có công bằng không khi tôi đọc suy nghĩ của anh mỗi ngày một lần…?”
Seo Dawon nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu tôi trước khi phá lên cười. Sau khi xem lời phàn nàn của tôi như mấy lời càu nhàu thường ngày, anh hỏi, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc.
“Em thật sự muốn mọi thứ công bằng sao?”
“Ừm… Điều đó quan trọng với tôi.”
“Nếu là tôi thì tôi đã nhìn trộm rồi.”
“…Anh đúng là kẻ không có lương tâm.”
Seo Dawon có vẻ thấy lạ khi tôi thậm chí còn cân nhắc đến việc thừa nhận khả năng này.
Tôi ấn ngón tay vào bộ ngực của gã đàn ông đẹp trai lừa đảo này. Tôi muốn thể hiện rõ sự thiếu lương tâm của anh ta.
Sau khi để mình bị đẩy ra vài lần, Seo Dawon nhanh chóng nắm lấy ngón tay tôi và hôn lên đầu ngón tay. Tôi cảm thấy đầu tôi như đang bốc cháy, hai vành tai đỏ bừng lên, nhưng tôi vẫn không muốn rút ngón tay của mình ra.
Sau khi chơi đùa với đầu ngón tay của tôi, anh ấy thì thầm.
“Thật ra, tôi muốn em nhìn vào suy nghĩ của tôi hơn.”
“T… Thật sao?”
“Tôi cũng tự hỏi xem bản thân đang nghĩ gì.”
“…..”
“Nếu em sợ làm phiền tôi, em có thể cho tôi biết những gì được viết ở đó.”
“À… Tôi có nên không nhỉ?”
Không hiểu sao, cảm giác như anh ấy đang cho tôi một cái cớ chính đáng…
Tôi giả vờ không để ý đến âm mưu của Seo Dawon và gọi cửa sổ trạng thái, liếc nhìn anh ấy rồi nhấn vào nơi tôi có thể thấy [Tâm trạng hiện tại] của anh. Ngay sau đó, thông điệp hướng dẫn biến mất và các chữ cái bắt đầu xuất hiện từng cái một.
[Tâm trạng hiện tại: ‘Dễ thương’]
Khi nhìn thấy hai từ vô cùng ngắn gọn đó, tôi cảm thấy hơi hụt hẫng và nản lòng. Tôi vô tình lẩm bẩm.
“Thế thôi à? Trời ạ… ờm, suy nghĩ của Lackey chỉ đơn thuần là những câu đơn giản thì cũng đúng thôi, nhưng thế này thì…”
“Nó nói gì thế?”
“Cái đó….”
Tuy nhiên, khi tôi cố gắng thông báo kết quả với Dawon, lời nói đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng tôi một cách kỳ lạ.
Vẻ mặt Seo Dawon dần trở nên bí ẩn. Tôi hơi bối rối, cố gắng bình tĩnh lại. Tuy nhiên, hai từ ‘dễ thương’ cứ nảy lên này xuống như quả bóng bàn trong đầu tôi khiến tôi muốn phát điên.
‘Seo Dawon nghĩ mình dễ thương sao… mình…’
Dù anh ấy chỉ nhìn tôi với nét mặt tò mò bình thường, nhưng khi nghĩ đến đó là suy nghĩ nội tâm của anh ấy…
“Không…không có gì đâu.”
“Nếu không có chuyện gì thì sao em lại nói lắp thế?”
“Chỉ… chỉ là…! Không có gì đáng kể lắm đâu…..”.
Tôi cố ý lảng tránh vấn đề và nằm xuống giường, quay lưng về phía Dawon. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì không thể nói cho anh ấy biết về suy nghĩ nội tâm của mình, nhưng điều đó không là gì so với sự xấu hổ của tôi cả.
Tuy nhiên, Seo Dawon không dừng lại ở đó. Anh ấy nghiêng người về phía cơ thể của tôi và thì thầm vào tai tôi.
“Em thấy thất vọng về tôi à?”
“Gì cơ? K-Không hề?”
“Thật sao? Đột nhiên em không nói chuyện với tôi nữa… Tôi tự hỏi liệu những suy nghĩ nội tâm của tôi có làm em khó chịu hay không.”
Giọng Seo Dawon nghe có vẻ hơi trầm, nhưng có lẽ anh cố tình làm vậy. Đó là một trò đùa rất hời hợt, nhưng… nhưng, tôi vẫn lo lắng cho anh ấy.
‘Cái này là phạm luật rồi đấy…’
Cuối cùng, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng sự xấu hổ và thú nhận sự thật với Dawon. Tôi thẳng lưng, quay lại và nhìn vào mắt anh.
“Không phải… anh… đối với tôi…”
“Hửm?”
“Haah…”
Mặc dù đã quyết tâm, nhưng tôi vẫn do dự trước ánh nhìn thẳng thừng của anh ấy. Seo Dawon suy nghĩ kỹ rồi hỏi.
“Em có cảm thấy xấu hổ không?”
“Ừm… Một chút…?”
“Vậy sao…”
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi với một nụ cười nhẹ.
“Em chưa bao giờ nhìn anh và nghĩ như vậy sao?”
‘…Cái quái gì thế? Anh ấy đã biết được rồi sao?’
Nghe có vẻ như Seo Dawon đã biết được mọi chuyện, tôi gật đầu và nhìn lại anh ấy. Tất nhiên, tôi cũng từng nghĩ rằng Seo Dawon thật dễ thương. Thậm chí, tôi còn nghĩ đi nghĩ lại chuyện đó rất nhiều lần…
‘Hôm qua mình cũng thấy anh ấy dễ thương mà…’
Ký ức về Dawon bỗng nhiên ùa về, hình ảnh anh ấy choáng váng, dựa vào vòng tay tôi vẫn còn sống động trong tâm trí tôi. Khi tôi hồi tưởng lại, má tôi hơi ửng hồng. Seo Dawon nhẹ nhàng vuốt má tôi.
“Chuyện [Tâm trạng hiện tại] này rõ ràng hơn tôi tưởng.”
“Hả?”
Vị pháp sư lẩm bẩm điều gì đó với chính mình, không hiểu sao ánh sáng loé lên trong mắt anh ấy có vẻ hơi nguy hiểm.
Sau đó, Seo Dawon đẩy vai tôi và nhẹ nhàng đặt tôi trở lại giường. Anh từ từ cởi cúc áo bệnh nhân tôi đang mặc. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột!
“Đ-Đợi đã….!”
Tôi bối rối giơ tay lên. Seo Dawon dừng lại sau khi đã cởi xong vài chiếc cúc và gỡ miếng băng gạc ra khỏi xương quai xanh của tôi. Nói cách khác, tôi chính là đang phản ứng thái quá vì trí tưởng tượng vô cùng phong phú của mình.
Seo Dawon nhấc tấm vải mỏng lên, nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc. Tôi nhắm chặt mắt lại, không chịu nổi sự xấu hổ của mình.
“Đau lắm à?”
“Ưm… một chút?”
May mắn thay, anh ấy không trêu đùa tôi và dừng lại, có lẽ vì vết thương của tôi.
Chỉ khi đến đấy, sự căng thẳng mới dần thoát ra khỏi cơ thể tôi. Seo Dawon lấy một lọ thuốc ra khỏi kho chứa đồ rồi từ từ xoa lên vết thương bằng băng gạc đã khử trùng.
Khi anh ấy làm vậy, tôi cũng tò mò nhìn theo vết thương. Dưới lớp băng gạc, có những vết cắt thẳng được vẽ thành biểu tượng chữ thập.
“Trước đây tôi có vết sẹo này sao…?”
“Garam đã làm điều này để loại bỏ toàn bộ chất độc còn sót lại trong cơ thể em.”
“Ồ?”
Dawon thay gạc và băng bó vết thương cẩn thận.
Sau đó, anh đặt một tay lên ngực tôi. Tôi hơi rùng mình vì nhiệt độ lạnh lẽo ngay lập tức xâm chiếm bộ ngực trần của tôi, nhưng tôi cố gắng không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào ra bên ngoài. Tuy nhiên, khi Seo Dawon nhìn thấy cơ thể ngoan ngoãn và bất động của tôi, anh mỉm cười khó hiểu và hỏi.
“Em đang làm gì thế?”
“Hả?”
“Vậy là em sẽ để mặc tôi muốn làm gì thì làm đúng không, giống như [Tâm trạng hiện tại] của tôi vậy?”
Chú thích
1. Tamagotchi: là một thú cưng kỹ thuật số cầm tay do Yokoi Akihiro của WiZ và Maita Aki của Bandai sáng tạo ra.