[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 263

Chương 263
“Tôi uống thứ này kiểu gì bây giờ?”
“Ai bảo cậu bị bệnh chứ?”
Woo Ragi chỉ nhún vai, không quan tâm vì chuyện đó cũng chả liên quan gì đến anh ta.
Cảm giác như uống thứ này sẽ khiến bệnh tôi càng nặng hơn thay vì khỏi bệnh vậy. Chỉ cần ngửi thôi là tôi đã muốn nôn rồi, có hợp lý không cơ chứ?
Ngay lúc tôi quyết định đặt bình thuốc lên mặt bàn, Woo Ragi dường như đã đọc được suy nghĩ của tôi nên đã hăm doạ.
“Uống đến giọt cuối cùng cho tôi.”
“Anh nghiêm túc đấy à?”
“Kim Ollim bảo tôi phải ép cậu uống, dù có phải đổ hết bình thuốc vào mồm cậu đi chăng nữa.”
Nói xong, anh ta bẻ khớp ngón tay, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Rõ ràng là người đàn ông đó có thể bẻ gãy cổ tôi bất cứ lúc nào để ép tôi uống hết bình thuốc.
“Ựa…”
Không còn cách nào khác, tôi đành bịt mũi và đổ một thẳng chúng vào miệng. Đúng lúc ấy, một mùi vị vô cùng tồi tệ xộc thẳng vào khoang họng. Thứ vị đó thậm chí còn tệ hơn cả mùi hương của nó nữa – tôi không ngờ là nó lại khủng khiếp đến như thế.
‘Sao kết cấu của nó lại giống như nước mũi vậy…?’
Tôi không thể kiểm soát được biểu cảm của mình vì cổ họng đã bị bao phủ bởi cái thứ đặc sệt ấy. Khuôn mặt tôi nhăn nhó một cách rõ rệt khi nhìn về phía Ragi, rõ ràng là tôi không thể nuốt trôi cái thứ thuốc đó được.
Tuy nhiên, Woo Ragi vẫn không ngừng nói ra ‘lời hay ý đẹp’ ngay cả khi đã nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của tôi.
Ngược lại, anh ta còn mỉm cười một cách công khai, giống như đang cố tình không để ý đến nỗi đau của tôi vậy. Nói chính xác hơn, có lẽ anh ta đang tận hưởng khuôn mặt méo mó của tôi một cách trọn vẹn nhất. Không muốn nhìn cái bản mặt ngứa đòn của anh ta, tôi nhắm chặt mắt lại. Woo Ragi vẫn tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng.
“Người xưa có câu ‘thuốc đắng dã tật’ đấy.”
“…..”
“Cậu thực sự nghĩ mình sẽ chết vì chuyện này sao?”
Bất kỳ ai cũng có thể thấy anh ta không hề lo lắng mà ngược lại còn thích thú trước sự khó chịu của tôi. Tuy nhiên, không có cách nào khác để tránh khỏi tình huống này nên tôi khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm.
[Thuốc của Nhà giả kim ‘Choi Kyungsik’ đã phục hồi 0,1% ‘Vết nứt linh hồn’ của bạn]
Một cảnh báo lạ hiện ra trước mắt tôi.
“Vết nứt linh hồn sao…?”
Tôi ngạc nhiên nhìn quanh bình cho đến khi phát hiện ra một nhãn nhỏ ở dưới đáy. Ngay khi tìm thấy cái nhãn này, một ‘Thông báo hệ thống’ hiện lên.
_
[Thuốc phục hồi linh hồn bị thương]
Chủng loại: Thuốc
Độ bền: 1
Giới hạn cấp độ: Không có
Kỹ năng đặc biệt: Phục hồi linh hồn
Miêu tả:
Một loại thuốc đặc biệt được tạo ra bởi Nhà giả kim ‘Choi Kyungsik.’ Thứ này được tối ưu hóa cho Người dùng ‘Choi Yikyung.’
Đây là thuốc phục hồi linh hồn dành cho Người dùng đã bị dính phải đòn tấn công linh hồn mức độ nghiêm trọng. Mặc dù có vị khó uống, nhưng hiệu quả của nó rất tuyệt vời.
Kháng phép +1.800
Rào chắn ác mộng +2.500
Kháng lời nguyền +15.000
Một số hiệu ứng cũng được áp dụng cho chứng mộng du.
(Tuy nhiên, bạn phải uống thuốc này trong ít nhất 30 ngày liên tiếp)
_
Sau khi đọc tin nhắn hệ thống, tôi run rẩy hỏi Woo Ragi.
“Không thể nào… Tôi phải dùng thứ này liên tục trong 30 ngày sao?”
“Không thể nào ư? Theo Choi Kyungsik, cậu phải uống nó liên tục trong 60 ngày thì mới có tác dụng đấy.”
“…Cái gì cơ?”
Chỉ một ngụm thôi cũng khiến mắt tôi cay xè, vậy mà tôi phải uống thứ này trong hai tháng sao? Tay tôi run rẩy, tự hỏi liệu có cách nào để thoát khỏi việc uống thứ này không.
‘Mình có nên giả vờ vô tình làm rơi nó không nhỉ?’
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp thực hiện kế hoạch của mình, có người đột nhiên dịch chuyển vào phòng bệnh.
“Cậu ngủ ngon không?”
Là Seo Dawon, tay bế một bộ xương đang gục xuống bên cạnh.
***
“Có chuyện gì xảy ra với Lackey vậy?”
“Tất nhiên là tôi đã chăm sóc nó rất tốt rồi.”
Seo Dawon ngoan ngoãn trả lời trong khi vẫn nở nụ cười khó chịu thường ngày, đưa cho tôi bộ xương đang mềm oặt, rũ xuống. Tình hình này thật tồi tệ.
Thoạt nhìn Lackey có vẻ rất yếu ớt. Khi tôi đưa tay ra, ngón tay nó giật giật, như thể đó là tất cả những gì mà nó có thể làm. Mắt nó vẫn nhắm nghiền, nặng nề và mệt mỏi.
“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra thế này…”
Tôi ôm Lackey với trạng thái nửa lo lắng nửa nghi ngờ, tôi ngạc nhiên. Bình thường cơ thể nhóc này vốn đã lành lạnh, nhưng lần này nó lạnh đến mức bộ xương giống như bị đông cứng, như thể có ai đó đã để nó trong tủ đông cả ngày vậy.
Tôi nhìn Seo Dawon với ánh mắt nghi ngờ. Tuy nhiên, anh ấy đang trong một cuộc trò chuyện khó hiểu với Woo Ragi đang đứng ở phía xa xa.
“Kim Ollim đã lấy nó đi.”
“Tốt nhất là đừng để họ tới đây một lúc”
“Có vẻ cậu có nhiều lời phàn nàn quá nhỉ?”
Sau khi nói xong, cuộc trò chuyện của họ kết thúc một cách không tự nhiên, như thể họ nhận ra sự chú ý của tôi. Sau đó, Woo Ragi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chào tạm biệt Seo Dawon.
“Vậy tôi đi đây.”
“Được rồi.”
Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể của Woo Ragi đã hòa vào môi trường xung quanh và biến mất. Sau đó, Dawon tiến lại gần tôi.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?”
“Tôi sẽ nói cho em biết sau khi em uống hết bình thuốc đó.”
“Uầy…”
Tôi cau mày nhìn phần thuốc còn lại.
Nếu tôi không biết nó có vị như thế nào, tôi đã nuốt nó ngay lập tức, nhưng… giờ tôi không còn là người không biết gì về nó nữa. Miệng tôi không chịu mở. Chỉ cần tưởng tượng đến việc uống thứ chất lỏng đó thôi cũng khiến dạ dày tôi khó chịu và muốn trào ngược ra ngoài.
“Choi Kyungsik… Chắc chắn anh ta ghét tôi…”
“Thật sao?”
“Nếu không thì tại sao anh ta lại làm ra cái mùi vị kinh khủng như vậy chứ…”
Sau đó, tôi ngậm chặt miệng lại khi anh ấy mở nắp bình. Seo Dawon hít ngửi rồi khẽ nhíu mày. Quả nhiên, anh ấy cũng không chịu nổi thứ mùi hôi thối ấy.
Dù lông mày đang nhíu lại, Seo Dawon vẫn đưa bình lên môi và nhấp một ngụm. Tôi giật mình nhìn anh. Sau đó, một điều đáng kinh ngạc hơn đã xảy ra.
Với thuốc vẫn còn trong miệng, Dawon tiến lại gần và nắm lấy cằm tôi. Sau đó, anh ấy hạ tay xuống và bóp lấy má tôi.
“Khoan, khoan đ-…”
Seo Dawon khẽ khựng lại một chút như thể anh ấy đang lắng nghe tôi, nhưng sau đó, anh nhanh chóng mỉm cười và hôn tôi.
Lúc đầu, một mùi khó chịu lướt ngang qua mũi tôi, nhưng chẳng mấy chốc, nó không còn là vấn đề nữa. Ngay khi đôi môi tôi hé mở và lưỡi anh ấy chạm vào, đẩy qua đẩy lại lưỡi tôi, mọi cảm giác khó chịu đều tan biến. Dù biết nó có vị vô cùng khủng khiếp, nhưng Dawon vẫn cảm thấy máu mình sôi lên và tung hoành trong khoang miệng của tôi.
Tâm trạng tôi bỗng phấn khích một cách lạ thường, các ngón tay và ngón chân tôi bắt đầu tê liệt. Tôi cố gắng kìm tiếng rên rỉ của mình lại, nhưng chẳng mấy chốc, tai tôi có thể nghe thấy được những tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ đầy ngượng ngùng của chính mình vang vọng khắp phòng bệnh nhỏ bé.
Seo Dawon cố tình xâm phạm lưỡi tôi cho đến khi tôi đẩy anh ấy ra.
Tuy nhiên, đó chưa phải là kết thúc.
“K-Khoan dã… Đ-Đừng uống thứ đó…!”
Tôi nuốt chất lỏng trong miệng. Sau khi mớm thuốc cho tôi, Seo Dawon thản nhiên đưa bình thuốc lên môi. Anh khẽ nghiêng đầu đưa mắt nhìn, như thể anh ấy định nhấp thêm một ngụm và “hôn” tôi thêm một lần nữa.
Tôi vội vàng nắm lấy cổ tay anh và cố gắng cầu xin. Seo Dawon nhún vai, như thể anh không nhận ra có điều gì đó không ổn ở đây.
“Nhưng chẳng phải em đã nói là em không thể chịu đựng được việc uống nó sao?”
“Không…. Không phải…”
Tôi định nói rằng đó không phải là vấn đề, nhưng cái chăn bắt đầu tuột khỏi người tôi. Tôi vội vàng túm lấy cái chăn, đó là tuyến phòng thủ cuối cùng che phủ “khoảng không” nằm giữa hai chân tôi…
Nhưng vấn đề là, nỗ lực che giấu của tôi lại quá lộ liễu. Tôi hét lên với khuôn mặt đỏ bừng trước mặt Seo Dawon, người đang mỉm cười rạng rỡ.
“T-tôi sẽ tự uống! Tôi sẽ uống ngay bây giờ!”
“Được thôi, với tôi thì chuyện đó không có vấn đề gì hết…”
Tôi giật chiếc bình ra khỏi tay Seo Dawon, không để ý đến giọng nói thích thú của anh ta.
Sau đó, tôi nhắm chặt mắt lại, dùng tay bịt mũi và hít một hơi thật sâu. Tôi cố uống hết phần thuốc còn lại bằng cách tống thẳng nó vào cổ họng, điều này khiến bản thân ngạt thở đến mức nôn mửa. Tôi kiệt sức đến mức nằm dài trên giường.
Seo Dawon nhìn chằm chằm vào cơ thể uể oải của tôi và nhẹ nhàng đẩy bộ xương vào vòng tay tôi. Bình thường, Lackey sẽ gầm gừ với anh ta, nhưng hôm nay nhóc chỉ chớp mắt một lần trước khi nhắm mắt lại, như thể nó đang ngủ.
“… Hôm nay anh đã làm gì?”
Tôi hỏi trong khi luồn tay vào nghịch tóc. Seo Dawon vuốt tóc mái của tôi theo một hướng kỳ lạ và trả lời bằng một giọng điệu khô khan và hời hợt.
“Tôi đã chăm sóc rất tốt cho Lackey trước khi đến đây.”
“Anh không bỏ cậu nhóc vào tủ đông đấy chứ?”
“Ồ, ý tưởng hay đấy. Tôi sẽ cân nhắc điều đó trong tương lai.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy thay vì trả lời.
Khi Lackey nghe thấy giọng nói của tôi, cậu nhóc đã cố gắng hết sức để quay đầu về phía tôi. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng nó đã bị Dawon bắt nạt vô cùng nghiêm trọng.
Tôi cố gắng moi thêm thông tin từ Seo Dawon nhưng sau đó đã bỏ cuộc khi có vẻ như anh ta sẽ không hó hé thêm bất cứ điều gì. Thay vào đó, tôi vuốt ve hộp sọ mềm mại của Lackey để cố gắng xoa dịu những khó khăn mà cậu nhóc đã phải chịu đựng.
“Hả?”
Tuy nhiên, khi tôi chạm vào và quan sát bộ xương, tôi tìm thấy một phụ kiện chưa từng thấy trên cổ: một chiếc vòng cổ bằng vàng gắn một viên hồng ngọc lớn ở giữa.
“Đây là gì vậy?”
Tôi hỏi Seo Dawon khi chạm vào viên hồng ngọc nhưng anh ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng mà không nói gì.
Đúng lúc đó, Lackey bắt đầu nghiến cằm tạo nên những tiếng kêu lách cách đặc trưng.
[Clack Clack]
[Chủ nhân]
Viên hồng ngọc đỏ lấp lánh trong giây lát theo chuyển động của Lackey giống như đèn neon nhấp nháy. Sau đó, một giọng nói giống như tiếng máy móc phát ra từ viên hồng ngọc.
“Cái gì cơ…?”
Tôi không hiểu mình vừa nghe thấy gì, nên lại nhìn chằm chằm vào bộ xương. Lackey nhìn tôi bằng đôi mắt ấm áp, vô hồn rồi lại nghiến răng.
[Clack Clack]
[Chủ nhân]
“L-Làm thế nào mà?”
Tôi nhìn Lackey với vẻ kinh ngạc tột độ trước khi ngẩng phết đầu lên nhìn Seo Dawon, nhưng anh chỉ trả lời một cách hờ hững.
“Cái này là tôi lấy cảm hứng từ ‘Bowlingual’.”
Chú thích
1. Bowlingual (“Bow-Lingual” – theo cách viết của phiên bản Bắc Mỹ) là một thiết bị dịch ngôn ngữ từ chó sang người dựa trên máy tính được phát triển bởi công ty đồ chơi Nhật Bản Takara và được bán lần đầu tiên tại Nhật Bản vào năm 2002. Các phiên bản dành cho Hàn Quốc và Hoa Kỳ được đưa ra vào năm 2003.
Edit: T bị yếu trong mấy khoản tình tứ nên có gì mong mấy ní thông cảm:)))