[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 262

Chương 262
“A..Anh đến đây khi nào?”
Tôi hỏi trong sự ngượng ngùng, vẻ mặt bối rối. Woo Ragi nhẹ nhàng trả lời.
“Bốn tiếng trước.”
Sau đó, anh ta nhìn tôi một lúc. Khi ánh mắt anh ta lướt qua tôi, lông mày đột nhiên nhíu lại rõ rệt khi nhìn đến vùng cổ.
Tôi giật mình, vô thức nhìn theo ánh mắt của Woo Ragi, tôi dùng tay ấn vào chỗ đó và cảm nhận được một cơn đau nhói nhẹ. Tôi liền cúi đầu xuống nhìn thì thấy một miếng băng gạc lạ lẫm được dán vào chỗ da gần xương quai xanh.
‘… Họ cũng băng bó chỗ này cho mình sao?’
Tôi tự hỏi vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này. Woo Ragi tiến lại gần và đưa cánh tay ra, như thể anh ấy sắp chạm vào tay tôi.
Tôi vô thức lùi lại. Ngay lúc đó, biểu cảm của Woo Ragi thay đổi trong chốc lát, một thứ cảm xúc kỳ lạ, khó hiểu. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng rút tay lại, như thể đã từ bỏ mọi ý định chạm vào tôi. Tôi đứng đó, bối rối.
“Hả… Sao vậy?”
“Đừng chạm vào đó.”
Nói xong, Woo Ragi ngồi xuống chiếc ghế mà các y tá thường dùng và nhìn đi nơi khác. Các hầu cận có lẽ đang thay phiên nhau chăm sóc cho tôi, nhưng… tôi vẫn chưa quen với Woo Ragi, vậy nên tôi cảm thấy rất ngượng ngùng và xấu hổ.
“Xin lỗi… Nhân tiện, anh có thấy Garam không? Cậu ấy rời đi khi tôi đang ngủ à?”
Tôi thực sự không thể bật TV trong tình huống này và cũng rất kỳ lạ khi ngồi ăn một mình…
Tôi thận trọng hỏi Woo Ragi, nhưng lạ thay, anh ta không trả lời mặc dù đã nghe thấy lời tôi nói. Anh ta chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể đang cố truyền đạt lại rằng, ‘Ngươi tỏ ra thân thiện làm cái đách gì?’
Bình thường, tôi sẽ bồn chồn và nghịch điện thoại di động vì lo lắng, nhưng bằng một cách nào đó tôi cảm thấy xúc động lạ thường. Woo Ragi, tôi biết anh lúc nào cũng là một thằng khốn nạn, nhưng mà…
“Này, tôi muốn ăn táo…”
“Cái gì?”
Việc anh ta phớt lờ tôi càng khiến tôi muốn kéo anh ta vào cuộc trò chuyện nhiều hơn.
Tôi không thể cưỡng lại được sự thôi thúc đó và cố gắng nói chuyện với Woo Ragi. Đúng như dự đoán, anh ta nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói, ‘Bây giờ nhà ngươi đang tào lao cái gì vậy?’
Khi mắt chúng tôi chạm nhau, tôi tặng Ragi một nụ cười ngượng ngùng, dường như điều đó chỉ khiến anh ta khó chịu hơn. Woo Ragi nói, với vẻ mặt bực bội.
“Vậy là cậu muốn ăn táo à. Thì sao chứ, cậu muốn gì ở tôi?”
“Tôi là bệnh nhân…còn anh là hầu cận của tôi.”
“Tin tôi tác động vật lý lên người cậu không?”
“Không, tôi muốn ăn táo.”
“…..”
Woo Ragi nhất thời không nói nên lời, anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới như thể đang tự hỏi rằng liệu đây có phải là kẻ mạo danh đang giả dạng thành tôi hay không.
‘Suy nghĩ của anh hiện hết lên mặt rồi kìa…’
Tôi nở nụ cười và nhấc thân mình ra khỏi giường. Sau đó, để đảm bảo rằng Woo Ragi có thể nhìn thấy, tôi rên rỉ và gỡ chiếc bàn bệnh nhân gắn vào giường.
Woo Ragi nhìn xuống bàn. Quả nhiên, trông anh ta như thể sắp đánh tôi vậy.
Đương nhiên, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ “xả” tôi một trận, nhưng Woo Ragi bất ngờ lấy một quả táo từ giỏ trái cây và lặng lẽ đặt lên tủ đầu giường. Sau đó, anh ta lấy ra một con dao găm mỏng bằng ngón tay từ trong kho hàng và bắt đầu gọt vỏ.
‘Cái gì thế này? Sao anh ta đột nhiên tử tế quá vậy…’
Ngạc nhiên trước thái độ ngoan ngoãn bất ngờ của Woo Ragi, tôi nhìn chằm chằm vào anh ta. Tôi quan sát thật cẩn thận, cố gắng không ngưỡng mộ nét mặt của Ragi. Dù chỉ là đang gọt một quả táo, nhưng vẻ ngoài phi thực tế của anh ta khiến tôi cảm thấy mình giống như một khán giả đang chăm chú xem màn trình diễn được UNESCO công nhận của một nghệ nhân bậc thầy vậy.
Tôi ngơ ngác nhìn vào bóng tối do hàng mi của Ragi tạo ra, miệng tôi bắt đầu chảy nước miếng khi nhìn thấy những miếng táo được đặt cạnh nhau trên đĩa. Woo Ragi lấy một miếng táo được cắt gọn gàng và nhanh chóng nhấc nó lên… sau đó, anh ta bỏ vào miệng.
“Anh…đang làm gì thế?”
Anh ta nhai một quả táo mà anh ta thậm chí còn không thể ăn được rồi nhổ nó vào thùng rác.
Ngay cả khi nhìn thấy phản ứng khó tin của tôi, Woo Ragi vẫn lặng lẽ lấy một miếng táo khác và nhai trong miệng. Tôi cảm thấy thật khó chịu khi nhìn những miếng táo đã ăn được một nửa bị vứt đi.
“Anh thực sự ghét tôi tới mức thà bỏ phí một trái táo chứ nhất quyết không cho tôi sao?”
“Cậu nên biết ơn vì tôi không đánh cậu đi.”
“Anh đúng là đồ keo kiệt.”
“Thật nực cười. Cậu thực sự nhìn chằm chằm vào thứ này vì nghĩ rằng tôi sẽ đưa nó cho cậu sao?”
Woo Ragi cười khúc khích khi nhìn vào biểu cảm của tôi. Vào lúc đó, anh ta trông vô cùng trẻ con, giống một kẻ cực kỳ xấu tính.
Tôi cố gắng vươn tay ra túm lấy giỏ trái cây. Tôi đói, đói tới mức tôi tin rằng mình sẽ có cái chết hạnh phúc nhất nếu được cắn trọn vẹn loại quả mọng đó.
Nhưng khi tôi chồm người giật lấy, giỏ trái cây đột nhiên di chuyển về phía sau. Tôi cố gắng vươn tay ra đuổi theo, nhưng nó lại nhảy biến đi lần nữa.
Nổi nóng vì sự chế giễu của Woo Ragi, tôi trừng mắt nhìn kiếm sĩ với toàn bộ sự căm phẫn của mình. Anh ta cố gắng nhịn cười, kéo giỏ về phía mình và nói bằng giọng nhàn nhã.
“Cậu muốn ăn đúng không?”
“Đúng.”
“Suy nghĩ lại ngôn từ đi rồi hẵng nói chuyện.”
“…..”
Tôi muốn ném cái gương vào mặt Woo Ragi để cho anh ta thấy được biểu cảm hiện tại của chính mình. Sự kết hợp giữa khuôn mặt độc ác và giọng nói đầy mê hồn ấy khiến tôi không thể kìm được cơn giận dữ…
Tôi bỏ cuộc và tiếp tục trừng mắt nhìn Ragi. Cái tên khốn chết tiệt đó bắt đầu “xử lý” từng loại trái cây trong giỏ.
Bụng tôi sôi lên sùng sục khi mùi hương ngọt ngào của trái cây lan tỏa trong không khí (và chắc chắn là anh ta cũng nghe thấy âm thanh đó), nhưng anh chàng đó từ chối cho tôi bất kỳ thứ gì. Anh ta chỉ chất đầy hoa quả lên chiếc đĩa nhỏ, giống như một chiếc bánh, và hành động như thể anh ta sắp vứt hết chúng vào thùng rác.
“Tôi sẽ nói với Dawon những gì anh đã làm…” Tôi lẩm bẩm.
“Uầy, sợ quá cơ. Nhớ kể cho cậu ta nghe chi tiết mọi chuyện nhé.”
“…..”
Tôi bị dồn ép đến mức rút ra con bài tẩy của mình, Seo Dawon, nhưng Woo Ragi thậm chí còn không thèm chớp mắt.
Vài phút sau, đĩa trái cây được đặt trên mặt bàn gỗ. Trong lòng vô cùng ngạc nhiên, tôi mỉm cười và đưa tay cầm lấy miếng táo. Nhưng một lần nữa, chiếc đĩa lại lùi lại.
“Ồ, thành thực mà nói thì…!”
Woo Ragi cười khúc khích và đưa chiếc đĩa cho tôi. Cuối cùng thì tôi cũng có thể ăn trái cây được rồi. Dù vậy, Ragi cứ nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang ăn. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh ta thốt ra những lời khiêu khích.
“Cậu ăn không khác gì con lợn.”
“Sao lúc nào anh cũng nói cái kiểu đó vậy nhỉ?”
“Tôi nói cậu giống lợn chỉ đơn giản là vì cậu ăn như lợn thôi.”
“Có bao giờ anh bị kiện vì tội phỉ báng trong suốt khoảng thời gian còn sống chưa?”
“Cậu hơi bị dai với mấy câu đùa nhạt nhẽo của mình rồi đấy. Nín cái mỏ lại rồi ăn táo đi.”
Woo Ragi ném quả táo vừa mới gọt vỏ và nó đập thẳng vào trán tôi.
Tôi vô cùng thất vọng và buồn bã, nhưng mà đói quá. Trái cây cũng được cắt thành từng miếng vừa ăn. Vì vậy, tôi quyết định chịu đựng.
“Garam-ie đâu rồi?”
Sau khi ăn được một lúc, tôi lại cảm thấy chán nên quyết định bắt chuyện với Woo Ragi đang hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Về nhà rồi. Cậu không thấy sao?”
“Tại sao anh không gọi tôi dậy vào giờ ăn?”
Tôi hơi tò mò. Kim Olim và Jung Garam thường hay đánh thức tôi vào giờ đó để đưa cho tôi thuốc kèm với bữa ăn.
Woo Ragi nhất thời không nói nên lời, sau đó, anh ta nói bằng giọng trêu chọc.
“Cậu vừa ăn xong ban nãy mà giờ còn muốn ăn thêm ư?”
“Không, không phải vậy… Argh, tại sao lúc nào anh cũng muốn gây sự thế?!”
“Đối với tên xấu xí như cậu mà nói thì… cậu thực sự là một kẻ háu ăn.”
Điều đó càng khiến tôi càng khó chịu hơn vì Woo Ragi rất đẹp trai.
Bất chấp cơn giận dữ của tôi, Woo Ragi vẫn đặt nĩa xuống và nói một cách gay gắt.
“Dù sao thì tôi cũng đã cắt táo rồi, nếu cậu không ăn, tôi sẽ moi ruột cậu.”
Tôi trừng mắt, cầm cái nĩa lên và bắt đầu ăn trái cây một lần nữa. Buồn hơn nữa là loại trái cây đó thật sự ăn rất là ngon.
‘Nghĩ lại thì, mình thấy đói hơn bình thường…’
Lúc đầu, tôi nghĩ mình sẽ bỏ mứa đồ ăn, nhưng tôi vẫn cảm thấy đói ngay cả khi đã ăn hết táo trên đĩa. Nhìn Woo Ragi đang đứng bên cạnh, tôi trừng mắt liếc vào mớ trái cây còn lại trong giỏ.
‘Mình muốn ăn hai quả chuối ở trong đó…’
Nhưng hay vì đưa trái cây thêm cho tôi, anh ta lấy ra một chiếc bình màu đen từ trong kho chứa của mình.
“Uống cái này đi.”
“Có chuyện gì thế?”
“Choi Kyungsik bảo tôi đưa cái này cho cậu.”
“Đó là loại thuốc gì vậy?”
“Không biết.”
Câu trả lời của anh ta khá hời hợt, nhưng tôi vẫn cầm lấy chiếc bình.
Vấn đề ở đây chính là vẻ ngoài của bình thuốc. Nó có màu đen kịt và làn khói đen bốc lên từ khe hở của miệng bình. Chắc đây không phải là đồ ăn nóng hổi giao hàng tận nơi hay gì đó đâu nhỉ…
“Anh có chắc là thứ này ăn được không vậy?”
“…..”
Tôi thực sự không thể trách anh ta vì sự im lặng của mình trong tình huống này. Dù cái thứ bốc ra trông có vẻ không bình thường lắm, nhưng chắc mùi vị nó sẽ ổn nhỉ? Tôi mở nắp bình và hít một hơi nhanh.
“Urgh…”
Sự kỳ vọng của tôi đã bị phản bội, một thứ mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi tôi. Nó có mùi như đôi vớ một tháng chưa giặt bị quẳng dưới gầm giường vậy.
Trans: Trời má, dịch mà quee dùm thằng nhỏ luôn:))