[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 261

Chương 261
“Xin chào~?”
Đúng lúc này, tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ở đằng sau và Jung Garam xuất hiện bên cạnh tôi ngay sau đó. Thường thì Jung Garam và Kim Ollim sẽ cùng nhau đến gặp tôi, nhưng hôm nay cô ấy đến sớm một chút.
Tôi hơi căng thẳng vì cuộc trò chuyện trước đó với Kim Ollim đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. Nhưng tôi đã cố gắng kiềm chế.
“Hừmm? Chuyện gì đây, đáng ngờ quá…”
“….H-Hử? Cái gì đáng ngờ cơ?”
“Sao nhìn thấy tôi anh lại có vẻ mặt đó thế?”
Có lẽ tôi nên học thêm một khoá diễn xuất…
Jung Garam mỉm cười và nhìn chằm chằm vào tôi. Khi tôi trở nên cứng đờ, cậu ấy dừng lại rồi chuyển ánh mắt sang Kim Ollim. Và…
“Chị à, chị lại nói xấu em ở sau lưng đúng không~?”
Cậu ấy lập tức hỏi Kim Ollim.
Tôi nhìn Kim Ollim với vẻ ngạc nhiên, làm sao mà Jung Garam có thể nhận ra nhanh như vậy chứ? Nhưng ngay khi tôi nhìn cô ấy, tôi đã nhận ra, đó hẳn là do sự nhạy bén đáng kinh ngạc của một sát thủ.
“Tôi không biết cậu đang nói gì hết…”
Có vẻ như Kim Ollim cũng rất tệ trong việc kiểm soát biểu cảm của mình! Cô ấy né tránh Jung Garam với vẻ mặt cứng đờ, ai cũng có thể nhận ra cô ấy đang giấu giếm điều gì đó.
Tôi nhìn qua lại giữa hai người với tâm trạng bồn chồn, lo lắng, sợ rằng cứ đà này chúng tôi sẽ bị phát hiện. Nhưng bất ngờ, Jung Garam nhìn chúng tôi một lúc rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế còn lại với nụ cười trên môi.
“Chà… Tôi đoán hai người không muốn nói với tôi là bởi vì điều đó tôi vốn dĩ không cần biết đúng không?”
“Đúng rồi. Chẳng có gì cả. Cậu không cần phải lo lắng đâu.” Kim Ollim đáp.
“Hai người thế mà lại thật sự nói xấu sau lưng tôi đấy à, haha~”
Jung Garam đung đưa chân và nhìn chằm chằm vào Kim Ollim, người đang giữ im lặng, ánh nhìn hướng về phía bức tường. Rõ ràng là cô đang cố tình tránh ánh mắt của cậu ấy.
Cứ như vậy, sự im lặng ngượng ngùng đó kéo dài khoảng 10 phút. Tất nhiên, chỉ có tôi và Kim Ollim cảm thấy không thoải mái, còn Jung Garam thì đang chơi game trên điện thoại của tôi một cách chăm chú.
Tuy nhiên, khi bình minh bắt đầu ló rạng, Jung Garam, sau một thời gian mải mê với trò chơi, bắt đầu nói chuyện với Kim Ollim.
“Chị này, không phải chị đã nói là sẽ đi ra sân bay để xem ai về nước hôm nay sao?”
“…Đúng vậy. Nhưng hôm nay không phải Choi Kyungsik sẽ đến để chăm sóc Choi Yikyung sao?”
“Kyungsik đang cực kỳ mệt mỏi vì đã chế thuốc suốt 20 tiếng đồng hồ nên tôi sẽ đổi ca với cậu ấy.”
“Thế thuốc đã sẵn sàng chưa?”
“Nghe nói là gần xong rồi…”
“Tôi hiểu rồi…”
Khuôn mặt của Kim Ollim thoáng hiện lên vẻ mâu thuẫn. Cô ấy phải để tôi lại một mình với người mà cô đã cảnh báo, người được cho là đủ nguy hiểm để khuyên tôi nên trang bị [Sự sụp đổ cảu Tinh linh gió].
Tôi cảm nhận được sự xung đột của cô ấy nên chủ động bước đến.
“Cô sẽ bận rộn lắm đấy, vậy nên cứ đi đi. Dù sao thì cũng có Garam ở đây mà…”
“…Thôi được. Tôi sẽ cố gắng quay trở lại sau hai giờ.”
“Cô không cần phải gắng sức quá đâu.”
“Jung Garam, cả cậu nữa, đừng hành động hấp tấp.”
“Vâng ạ~”
Sau khi nhìn tôi với vẻ tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt, Kim Ollim chào tôi rồi biến mất.
Và ngay khi Kim Ollim vừa biến mất, Jung Garam mỉm cười và đặt điện thoại lên bàn như thể đang chờ khoảnh khắc này. Sau đó, cậu ấy lập tức bắt đầu tra hỏi tôi.
“Hai người đã nói gì vậy?”
“K-Không có gì đâu…”
“Có chuyện gì thế? Mặt anh trông khó coi lắm luôn.”
Jung Garam tiến lại gần tôi như thể thúc giục tôi gạt bỏ lời nói dối của mình. Sau đó, cậu ấy đưa tay về phía tôi như muốn túm lấy cổ áo tôi, nhưng đột nhiên cậu ấy dừng lại rồi nghiêng đầu.
“Khoan đã? Con chó đó… ý tôi là Lackey á, nó đâu rồi? Cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó…”
“À, Dawon đã dẫn cậu ấy đi rồi.”
“Thật hả…?”
Ánh mắt của Garam như muốn nói ‘Anh thật sự chỉ đứng nhìn Seo Dawon và không làm gì luôn sao?’. Có vẻ như cậu ấy không thể tin được rằng tôi lại ngoan ngoãn để cho Dawon mang bộ xương đi như vậy.
Tôi bỗng dưng cảm thấy bản thân như một kẻ tồi tệ khi giao chú cún yêu quý của mình cho một kẻ lạ mặt. Vì vậy, tôi vội vàng lên tiếng.
“À thì là… Seo Dawon có việc cần Lackey, nên tôi đã cho anh ấy mượn một chút…”
“Tôi đoán là chúng ta sẽ không thấy nó nữa đâu.”
“Dawon không phải là loại người như vậy!”
“Phụt! Hahaha! Chỉ có mình anh nghĩ như vậy về Dawon-hyung thôi.”
Jung Garam cười như thể vừa nghe thấy điều gì đó hài hước lắm. Tôi nhìn chằm chằm vào Jung Garam, cố gắng hiểu cách mà các thành viên của [Yeonhong] nhìn nhận về hội trưởng của họ.
Theo quan điểm của tôi, họ thật sự hợp nhau và thân thiết đến mức có thể chiến đấu cùng nhau cho đến chết…
‘Dù vậy, bọn họ vẫn không tin tưởng lẫn nhau… Đặc biệt là khi liên quan đến cá tính riêng của mỗi người. Họ thậm chí còn khắt khe với nhau hơn cả người lạ…’
Thật khó tin khi những người này có thể trở thành một trong những guild tốt nhất thế giới với cái kiểu làm việc này. Woo Ragi, người có vẻ như tuân theo mệnh lệnh của Seo Dawon vô điều kiện, cũng vạch rõ giới hạn trong những vấn đề cá nhân của mình.
Đây có phải cái được gọi là ‘phân chia đời tư và công việc’ không nhỉ? Không hay biết gì về những cảm xúc phức tạp của tôi, Jung Garam tiếp tục lẩm bẩm trêu chọc.
“Chà, Dawon có vẻ như bị thiếu mất vài cái ốc vít khi ở bên anh đấy, nhưng… đừng quá lơ là với anh ấy nhé.”
“Sao hai người lại thiếu niềm tin với nhau tới như vậy?”
“Tôi ư? Tôi tin vào Dawon-hyung. Nhưng anh thì khác, anh tin tưởng anh ấy quá nhiều – đó mới là vấn đề.”
Jung Garam nói. Dù còn trẻ nhưng biểu cảm của cậu ấy trông vừa tinh nghịch vừa trưởng thành. Tôi trả lời với vẻ cau có.
“Cậu mới là người không biết gì cả… Seo Dawon bây giờ không thể làm gì được tôi nữa rồi.”
“Phụt! Hahahaha!”
“Tôi nói thật đấy. Tôi đã dạy cho anh ấy một bài học vào tối hôm qua.”
Jung Garam lúc này đang phồng má lên và cố gắng nhịn cười, cứ như là đang làm thử thách “cấm cười” vậy. Tôi chọc chọc vào cặp má phồng của cậu ấy.
“Vậy nên, đừng lo lắng. Chuyện này tôi xử lý được.”
“Hả? Cái gì cơ. Có chuyện gì đó thật sự xảy ra vào tối hôm qua à?”
“Có rất nhiều chuyện đã xảy ra…”
Jung Garam đứng im, như thể đang chờ tôi tiếp tục nói, nhưng tôi không có ý định nhắc đến những vấn đề này.
Có lẽ cậu ấy đã nhận ra sự do dự của tôi. Cuối cùng, cậu ấy đành bỏ cuộc và tiến lại gần. Sau đó, bằng giọng điệu trẻ con của mình, cậu ấy rên rỉ.
“Tôi chán quá…”
“Chơi thêm game đi cho bớt chán.”
“Tôi có thể nằm cạnh anh được không?”
Ngay khi nghe thấy điều này, giọng nói của Kim Ollim đột nhiên vang lên trong đầu tôi: “Từ chối đi”, nhưng tôi chỉ gật nhẹ. Khi tôi nhích sang bên cạnh một chút, Jung Garam lập tức trèo lên giường không chút do dự.
Sau khi dùng tay tôi làm gối và cảm thấy thoải mái, cậu ấy bắt đầu chơi game. Vì đó là một trò đua xe, nên điện thoại phát ra âm thanh khá lớn mỗi khi Garam sử dụng [Tăng tốc].
“Cậu chơi cũng khá đấy chứ”
“Nhưng tôi đang ở vị trí thứ 7 mà?”
Bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng. Tôi nói vậy chỉ vì thấy cậu ấy đang cố gắng… Jung Garam tiếp tục lẩm bẩm khi bấm vào màn hình với giọng nói đầy tiếc nuối.
“Aaa, trước khi chết, tôi chơi trò này giỏi lắm đấy.”
“Cái lũ nhóc chết tiệt này đã trở nên giỏi hơn chỉ sau 3 năm.”
Cậu ấy thua mấy ván liên tiếp. Tôi nghĩ Jung Garam sẽ quăng điện thoại đi vì tức giận, nhưng cậu vẫn rất kiên trì. Sau đó, cậu ấy thậm chí còn thắng được một hai ván đấu.
Nhìn khuôn mặt vô tư và hạnh phúc của cậu ấy khiến tôi cảm thấy cuộc trò chuyện với Kim Ollim thật vô nghĩa. Với lại, chỉ việc nhìn Garam chơi game cũng khiến tôi cảm thấy buồn ngủ… Tôi ngả đầu ra sau, gần như thiếp đi, suýt chút nữa đã đập vào đầu cậu ấy. Jung Garam hét lên đầy giận dữ, mặc dù cậu ấy đã tránh nó mà không thèm nhìn.
“Này, anh là gián điệp của đội bên kia đúng không?”
“A, xin lỗi…”
“Anh buồn ngủ à?”
“Oáp…” Tôi định bảo cậu ấy gọi tôi dậy khi bác sĩ đến khám, nhưng cái ngáp của tôi đã cắt ngang ý định đó.
Khi tôi mở miệng, lớp tóc dày mềm mại chạm vào cằm tôi. Tôi hơi giật mình vì cảm thấy ngứa. Tôi có chút hồi hộp, nhưng Jung Garam vẫn không nói gì dù tôi đang tựa cằm lên đầu. Cậu ấy hoàn toàn tập trung vào trò chơi.
Nhìn cậu ấy chơi, cơn buồn ngủ lại đột ngột ập đến. Cuối cùng, tôi nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi tràn về như thủy triều. Lúc ấy, cảm giác như Jung Garam đang cuộn tròn trong lòng tôi, nhưng đã quá muộn. Ý thức của tôi đang dần tan rã.
“…Choi Yikyung, anh ngủ rồi à?”
Ai đó, có lẽ là Jung Garam, thì thầm với tôi. Tôi không phản ứng gì cả, bởi vì cơ thể tôi quá nặng nề.
Đột nhiên, cảm giác như có thứ mềm mại đang chạm nhẹ lên xương quai xanh của mình, nhưng điều đó không khiến tôi cảm thấy khó chịu. Sau đó tâm trạng tôi dần trở nên tồi tệ khi cái chạm dần chuyển sang cảm giác bị liếm, nhưng tôi không thể thoát ra được vì bản thân đã chìm sâu vào giấc ngủ say.
“Thật là…”
Tôi nghe thấy những âm thanh ngắn ngủi, ngắt quãng. Ngay sau đó, cảm giác có gì đó nhói lên ở gáy, nhưng ngay cả thế cũng không sao cả.
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu như thể đang hôn mê.
***
“…..Hả?”
Tôi giật mình bật dậy trên giường bệnh khi nhìn thấy phòng bệnh tối đen như mực.
Tôi ngủ say đến mức mặt trời đã lặn ngoài cửa sổ, khóe miệng tôi ướt đẫm nước dãi. Khi tôi vô thức đưa tay lên lau, tôi nhận ra có một ống truyền dịch được cắm vào mu bàn tay, không giống như lúc trước khi tôi thiếp đi .
“Mình được truyền dịch sao? Sao mình chẳng nhớ gì cả…”
Tôi ngồi thẫn thờ, lau nước dãi bằng tay áo. Cảm giác hơi khó chịu khi một ngày của bản thân lại bị lãng phí chỉ vì cơn buồn ngủ. Sau đó, tôi cảm thấy đầu tôi hơi choáng.
“Ư, chóng mặt quá… Chắc là do ngủ nhiều quá?”
Tôi lẩm bẩm khi đưa chân xuống khỏi giường, cố gắng đi vào nhà vệ sinh. Đột nhiên, một luồng sáng mạnh chiếu vào căn phòng tối tăm.
“Á!”
Tôi bất ngờ nhìn về phía công tắc. Ở đó, một người đàn ông đẹp trai đang đứng dựa vào tường, tay khoanh trước ngực với vẻ mặt khó chịu.
Đó là Woo Ragi.