[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 260

Chương 260
“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Kim Ollim, người đến phòng bệnh của tôi lúc rạng sáng, tỏ vẻ sợ hãi khi nhìn thấy Seo Dawon đang ngủ trong vòng tay tôi.
Thực ra, vẻ mặt khiếp sợ của cô ấy không phải là điều đáng sợ nhất. Cánh tay của cô ấy sáng lên trước khi chiếc khiên – vũ khí của cô ấy – hiện ra trong tay. Lo lắng rằng cô ấy có thể phá huỷ phòng bệnh, tôi vội vàng xua tay và đưa ra lời bào chữa
“Khoan, đợi đã! Có khá nhiều chuyện phức tạp đang diễn ra ở đây….”
Thật không may, ngay lúc đó, Seo Dawon đã vùi đầu vào bộ ngực trần của tôi, thứ thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo chưa kịp cài cúc.
Thực ra, tôi có hơi xấu hổ kể từ lúc chiếc áo bị cởi ra cách đây vài giờ. Cộng thêm việc, bầu không khí trong phòng cũng khá lạnh. Tôi cố cài cúc áo lại nhưng không thể vì bị Dawon cản trở. Vậy nên, khi tôi đang nghĩ đến việc lay anh ấy dậy thì Kim Ollim lại đến sớm hơn mọi ngày.
Tôi không thể ngẩng gương mặt gần như đỏ bừng của mình lên được nên cố gắng xin lỗi Kim Ollim bằng giọng nói nghẹn ngào.
“Chuyện này… X-Xin lỗi… Nhưng mà đừng có hiểu lầm gì hết! Chỉ là mấy cái cúc áo thôi mà!”
“Chỉ là mấy cái cúc áo thôi sao?”
“…Ý… ý là… tự dưng trong phòng nóng quá nên tôi mở nó ra một xíu thôi.”
Kim Ollim khịt mũi.
“Thật à? Vậy tại sao cậu lại ôm Seo Dawon?”
“C-Cô không biết à? Mọi người… thật sự rất mát khi chạm vào đó.”
Tôi trả lời, sau đó liền quay đầu đi. Xấu hổ quá – đây có thật sự là những lý do tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra không vậy?
Đúng như dự đoán, Kim Ollim lè lưỡi ra như thể cô ấy thấy tôi trông thật thảm hại. Sau đó, cô ấy trút sự bực tức của mình lên Seo Dawon, người vẫn còn đang nhắm mắt.
“Anh định giả vờ ngủ và quấy rối Choi Yikyung đến bao giờ nữa đây?”
“…Cái gì cơ?”
Tôi sửng sốt nhìn chằm chằm vào Seo Dawon, người đang vô liêm sỉ nói với đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Cô không biết là mình đang làm phiền ở đây sao?”
“C-Cái gì! Seo Dawon… anh!” Tôi lắp bắp.
“Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy từ lúc cánh cửa phòng bệnh mở ra thôi.”
Seo Dawon vẫn tiếp tục dựa vào tôi mặc dù ở đây có nhiều người. Tôi ngơ ngác chớp mắt một lúc, hơi ngạc nhiên khi thấy một biểu cảm chưa từng thấy trên khuôn mặt của anh ta. Không biết nên diễn tả như thế nào nhỉ?… Seo Dawon giống như một nhân viên văn phòng không muốn rời xa cái giường yêu quý của mình để đi làm vậy…
Tôi cũng muốn thời gian ngưng đọng tại khoảnh khắc này để tiếp tục ôm lấy anh ấy, nhưng ánh mắt của Kim Ollim quá nặng nề. Tôi cẩn thận đẩy nhẹ đầu của Dawon ra.
Chỉ đến lúc đó, Seo Dawon mới ngẩng đầu mình ra khỏi vòng tay tôi. Sau đó, đột nhiên, anh ấy túm lấy Lackey đang cuộn mình lại, bám chặt vào lưng tôi như một con ammonite* và thả bộ xương xuống đất.
* Ammonite (cúc đá): là tên gọi chung của nhóm động vật biển không xương sống xuất hiện trong kỷ Devon (khoảng 420 triệu năm trước) và tuyệt chủng cuối kỷ Creta (khoảng 66 triệu năm trước)
[Clack Clack!]
“Anh đang làm gì thế!?” Tôi hét lên.
“Tôi muốn cậu được nghỉ ngơi.”
“Nhưng thế này thì…”
Lackey bị quấy rầy giấc ngủ, nổi giận bật dậy định cắn vào chân Seo Dawon. Tôi nhìn bọn họ chằm chằm, đầu vẫn còn choáng váng.
Dù vậy, anh ta vẫn không dừng lại ở đó, anh nhẹ nhàng nhấc bộ xương lên rồi đứng dậy ngay lập tức, mặc kệ Lackey đang cắn cánh tay của mình.
“Chúc ngủ ngon, tôi sẽ quay lại sau.”
“…Đ-Đợi đã! Tại sao anh lại đem Lackey đi?”
“Hầu cận cũng có quyền được ăn uống mà, không phải sao.”
[Clack Clack Clack Clack Clack!!!!]
Thật hay giả vậy… Lackey thậm chí không cần phải ăn gì hết…
Tuy nhiên, Seo Dawon vẫy tay và biến mất trong mất trong một tia sáng chói loà. Tôi thoáng cân nhắc đến việc triệu hồi Lackey trở lại, nhưng vẫn quyết định để họ rời đi.
Nhưng…
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện một lúc lâu đấy. Cậu chiêu hồn giả à…”
“Ha ha…”
Ngay khi hai người họ biến mất, bầu không khí trong phòng bệnh ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận và mỉm cười vụng về với Kim Ollim.
***
“Tôi chắc chắn rằng chiến lược tấn công của Seo Dawon đã trở nên thận trọng hơn, nhưng… tôi không nghĩ anh ấy kiệt sức và mệt mỏi đến mức không thể kiểm soát được cơn bốc đồng của mình như vậy.”
Tôi đã giải thích ngắn gọn với Kim Ollim về những gì đã xảy ra ngày hôm qua. (Mặc dù… Tôi đã lược bỏ những thứ kiểu như h-ô-n… và mấy cái tương tự vì lòng tự trọng của tôi và sự an tâm của cô ấy)
Kim Ollim không bày tỏ sự đồng ý của mình bằng lời nói mà chỉ gật đầu trong khi lắng nghe câu chuyện của tôi rất cẩn thận. Sau đó, cô ấy đưa ra ý kiến của riêng mình. Tuy nhiên, vấn đề là cô ấy bảo thủ hơn nhiều so với Seo Dawon về vấn đề an toàn của tôi.
Cô thừa nhận rằng Seo Dawon có hơi quá đáng, nhưng cô ấy vẫn bảo vệ lời nói của anh ta.
“Tuy nhiên, cậu chiêu hồn giả, tôi không nghĩ là Seo Dawon đang bảo vệ cậu quá mức đâu. Tôi nghĩ phán đoán của anh ấy về vấn đề an toàn của cậu là đúng.”
“Nhưng… Seo Dawon thậm chí còn nghĩ rằng anh ấy sẽ giết tôi?”
“Nếu cậu đang nói về ‘cơn khát máu’ đó, thì bản thân tôi cũng đã từng cảm thấy điều đó vài lần. Tất cả những hầu cận, có lẽ vậy, đều trải qua cảm giác ham muốn đó ở những mức độ khác nhau.”
Nói xong, Kim Ollim nhìn chằm chằm vào vết rách trên mu bàn tay. Khoảnh khắc cô ấy nhìn vào vết thương của tôi, bầu không khí trong phòng bệnh lập tức thay đổi.
Tôi hơi xấu hổ – đây là lần đầu tiên Kim Ollim tiết lộ rằng cô ấy có phản ứng với máu của tôi. Theo bản năng, tôi dùng tay kia che vết thương lại, chỉ khi ấy, luồng sát khí u ám bao trùm khắp phòng bệnh mới dần lắng xuống.
Lúc này, Kim Ollim nhắm mắt lại, đứng trước mặt tôi rất lâu, cơ thể cứng đờ vì căng thẳng. Sau một lúc, vẻ mặt phức tạp của cô ấy đã trở lại bình thường, sự thay đổi đột ngột đó khiến tâm trí tôi càng thêm bối rối. Kim Ollim nhìn thẳng vào tôi và mở miệng.
“Tôi có thể kiềm chế được cám dỗ của mình là bởi vì Seo Dawon đã ra chỉ thị các thành viên không được hành động theo bản năng… Cậu quá ngây thơ và thiển cận.”
Tôi bị sốc không nói nên lời. Tôi đã nghĩ rằng Kim Ollim là người ít có khả năng làm tổn thương tôi nhất.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng cảm thấy tình hình hiện tại giống với Seo Dawon. Nói cách khác… cảm giác như cô ấy đang cố tình dọa tôi phải sợ hãi trốn đi.
Dù vậy, nếu Seo Dawon là kiểu người chiều chuộng tôi vì tình cảm của anh ấy thì Kim Ollim lại là kiểu người nghiêm khắc hơn vì tình cảm của cô ấy dành cho tôi.
‘… Mình nên làm gì đây?’
Trong lúc chìm sâu vào suy nghĩ, tôi nhìn chằm chằm vào Kim Ollim. Khuôn mặt cô ấy nghiêm nghị – không chút kẽ hở, trông như thể dùng kim đâm cũng không xuyên qua được vậy. Rõ ràng là bất kỳ câu trả lời nào của tôi cũng đều có thể bị đáp trả lại.
Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời một cách thẳng thắn.
“Nhưng… tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ làm tổn thương tôi. Cô… ý tôi là… Cô sẽ không dùng vũ lực để đàn áp một người yếu hơn mình đâu.”
Kim Ollim há hốc miệng trong giây lát khi nghe những lời tôi vừa nói, nhưng ngay lập tức ngậm chặt miệng lại, không nói gì. Sau đó, cô ấy tỏ vẻ phức tạp rồi thở dài.
“Tất nhiên rồi, tôi là người coi trọng danh dự, nhưng mà… tôi không sống cao thượng như những gì cậu nghĩ đâu. Tôi không đủ mạnh mẽ để chống lại cám dỗ của mình.”
“…..”
“Cậu cũng nghiêm túc khi… coi tôi như một kỵ sĩ. Tôi rất cảm kích, nhưng…”
Cô ấy nhìn tôi như thể đang nhìn một đứa trẻ. Tôi không hiểu được vẻ mặt phức tạp của cô ấy. Tôi gãi gãi gáy và trả lời.
“Nhưng cô là thánh kỵ sĩ mà.”
Kim Ollim luôn sống chính trực đến nỗi, tôi không thể hiểu được tại sao cô ấy lại phủ nhận bản thân mình như vậy. Ngay cả các thành viên khác của [Yeonhong] cũng đồng ý… Thậm chí, một tên khốn như Bae Jaemin cũng đã nói rằng anh ta hối hận vì không thể thuyết phục Kim Ollim theo phe mình.
Tuy nhiên, Kim Ollim có vẻ ngạc nhiên trước niềm tin vững chắc của tôi. Cô ấy hỏi với vẻ mặt ngượng ngùng.
“Tại sao cậu lại đánh giá cao về tôi như vậy? Tôi thậm chí còn chưa làm chuyện gì lớn lao trước mặt cậu bao giờ.”
Dù đây chỉ đơn giản là [Ký ức của linh hồn báo thù] hiện lên trong đầu, nhưng tôi vẫn quyết định giữ im lặng. Những ký ức này không phải là chủ đề mà tôi muốn thảo luận với các hầu cận của mình.
Tuy nhiên, Kim Ollim chắc hẳn đã mong đợi điều gì đó – bất kể là gì đi chăng nữa – từ sự im lặng ngắn ngủi của tôi. Cô ấy nhìn lướt qua khuôn mặt tôi rồi lùi lại một bước.
“…Được rồi. Mặc dù tôi cảm nhận được cảm giác đó, nhưng tôi không có hứng thú với việc tấn công cậu. Tôi đồng ý với mệnh lệnh của Seo Dawon, đó là lý do vì sao chúng tôi luôn thay phiên nhau trông chừng cậu.”
“Đó cũng là điều tôi nghĩ.”
Tôi mỉm cười. Tuy nhiên, Kim Ollim cau mày trước nụ cười của tôi. Tôi biết cô ấy sẽ nói gì khi nhìn thấy biểu cảm của Thánh kỵ sĩ. Tôi rất tiếc khi phải mô tả nó là cằn nhằn, nhưng đó là vẻ mặt cô ấy sẽ làm trước khi cô ấy bắt đầu trách móc tôi.
Những lời cô ấy nói ra thật vô lý.
“Được rồi, để tôi với Seo Dawon sang một bên đi, cậu vẫn còn quá thiếu cảnh giác. Không chỉ Koo Heeseo… Mà còn, ví dụ như Jung Garam thường xuyên cắn và liếm da cậu chẳng hạn.”
Cô ấy đột nhiên bắt đầu gây áp lực cho tôi bằng cách nhắc đến Jung Garam.
“Ừ, nhưng cậu ấy lúc nào cũng tinh nghịch mà…”
“Điều đáng lo ngại nhất ở đây là tính cách cậu quá dễ dãi, cậu nghĩ Jung Garam thật sự hồn nhiên sao. Cậu ấy không phải là loại người thích đùa giỡn.”
Nói rồi, cô ấy khuyến khích tôi luôn mang theo [Sự sụp đổ của Tinh linh gió] bên mình.
“Cậu nên lấy lại nó từ tay Seo Dawon. Nếu cậu ở lại một mình với Jung Garam trong tình trạng bị thương nghiêm trọng, chắc chắn cậu sẽ cần đến nó.”
“Nói thật thì cái này nó hơi quá sức với tôi thì phải. Tôi không làm được đâu.”
“Cậu không cần phải động tay làm gì, thứ này đủ để khống chế thằng nhóc đó rồi.”
Vẻ mặt của Kim Ollim vô cùng nghiêm túc.
Editor + Trans: Lần đầu làm nên không chắc lắm:> Có gì sai sót mong mấy bạn chill chill nhắn nhủ ở phần bình luận nhé, bọn tui sẽ cố gắng sửa và đưa ra lời giải thích trong thời gian sớm nhất (^-^)