[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 171

Chương 171
Tôi ngạc nhiên trước câu hỏi bất lịch sử đột ngột kia, đồng thời cảm thấy vô cùng tức giận.
Vừa nãy tôi còn vật lộn với ‘Seo Dawon’ đến mệt cả người, nghĩ kỹ thì chẳng phải tại cái tên này mà tôi mới khổ sở như thế này sao. Thế mà anh ta trơ mắt chứng kiến hết mọi chuyện rồi lại thốt ra cái câu ‘Cậu là gay à?’ kia nữa chứ…….
Hơn nữa, cái giọng điệu thờ ơ của Woo Ragi còn khơi lại vết thương cũ trong lòng tôi.
Hồi còn đi học, người đầu tiên tôi thích thỉnh thoảng cũng nhìn tôi như nhìn ‘tên đồng tính’ vậy. Cậu ấy vừa cảm thấy bản thân hơn người vì tôi thích cậu ấy, vừa ghê tởm tôi.
Có một lần, cậu ấy đang nói chuyện ồn ào trong đám bạn rồi chạm mắt với tôi, cậu ấy liền nói một câu mà tôi chỉ có thể hiểu là cố tình nhắm vào tôi: “Mấy thằng gay đứng gần là biết ngay ấy mà, đúng không?”, rồi cười nhạo tôi. Cậu ấy là thủ lĩnh trong nhóm người đó, nên mấy đứa xung quanh cũng hùa theo, nói tôi kinh tởm rồi nguyền rủa những người đồng tính.
Sau đó, mỗi khi cảm thấy cậu ấy nhìn mình, tôi đều cúi gằm mặt xuống…… Lời nói của Woo Ragi ban nãy đã khơi dậy ký ức khó chịu đó.
Trong lúc tức giận, tôi định bắt lấy con bướm đen đang vỗ cánh gần ngực mình.
Nhưng thứ tôi nắm được lại là cổ áo của chính mình. Đây là lần đầu tiên tôi cố gắng chạm vào thứ gì đó đang di chuyển trong [Ký ức Oán linh] nên tôi đã rất ngạc nhiên khi nó hoàn toàn không thể bắt được.
Về phần Woo Ragi, đáng ghét thay, anh ta lại chỉ thẳng vào bàn tay đang nắm chặtt của tôi mà hỏi.
— Cậu làm cái quái gì đấy?
“……Thấy chướng mắt nên định gỡ ra.”
— Chướng mắt? À, con bướm sao?
Woo Ragi bất ngờ không có phản ứng gì đặc biệt trước câu trả lời cộc lốc của tôi, thoải mái thả con bướm bay cao lên trời. Nhưng sau khi con bướm bay khuất tầm mắt, anh ta liền không giấu nổi vẻ chế giễu mà nói.
— Chắc là Dawon cưng chiều cậu lắm nhỉ? Đến cả từ ‘chướng mắt’ mà cũng dám nói ra được.
“……”
— Bị gọi là gay nên cay lắm à? Thế không gọi gay là gay thì gọi là gì?
Ai nghe cũng biết đó là sự chế nhạo trắng trợn, tôi nắm chặt tay định ngẩng đầu lên…… Ngay khi tôi vừa ngẩng đầu lên, một ánh sáng chói lóa đột ngột phát ra. Cứ như thể đèn sân khấu vừa được bật hết công suất vậy.
Tôi nheo mắt theo phản xạ rồi mở mắt ra lần nữa, trong ánh sáng tôi thấy một bóng người đang di chuyển. Bóng người đó chậm rãi bước đến rồi đứng trước mặt tôi.
— Trông cậu có vẻ bất mãn lắm nhỉ.
Anh ta nói vậy khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi do bị ánh sáng làm loá mắt. Tất nhiên, dù không phải do ánh sáng thì tôi cũng đang cau có vì thái độ đáng ghét của anh ta.
Thay vì bối rối, tôi cố gắng chịu đựng ánh sáng chói lóa rồi ngước lên nhìn anh ta. Cuối cùng, tôi cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của Woo Ragi đang chăm chú quan sát tôi.
Trước đây, tôi đã từng thoáng thấy vẻ ngoài của Woo Ragi từ xa trong [Ký ức Oán linh] của người khác. Với hàng chục thanh [Phi yến kiếm] lấp lánh bao quanh, anh ta di chuyển vừa dứt khoát vừa đẹp mắt, khiến tôi có cảm giác như đang xem một màn biểu diễn nghệ thuật chứ không phải võ thuật.
Nhưng vẻ ngoài của Woo Ragi, người đang đứng ngay trước mắt tôi…… lại không hề thanh mát và đẹp đẽ như vậy.
Ý tôi là, anh ta đẹp trai ngang ngửa Seo Dawon…… Nhưng không hiểu sao anh ta lại không có cái vẻ chính trực của một kiếm sĩ mà lại mang dáng vẻ suy đồi như thể sắp chết vì sử dụng ma túy đến nơi rồi vậy? Đuôi mắt hơi xếch xuống, ẩn chứa một nụ cười nhạt nhẽo, cái vẻ lạnh lùng đó lại rất hợp với khuôn mặt anh ta. Đôi môi đỏ mọng và làn da trắng như tuyết cũng vậy……
Tôi suýt chút nữa đã đắm chìm trong việc ngưỡng mộ cái tên vừa chế giễu tôi là gay. Tôi vội vàng rời mắt khỏi Woo Ragi.
— Cậu nhìn tôi trông không khác gì mấy thằng biến thái lắm nhỉ?
“Nói vớ vẩn gì thế! Tôi không có.”
— Ừ thì, tôi quen rồi…… Mấy thằng gay thích khuôn mặt tôi lắm.
Nhưng Woo Ragi dường như đã đoán trúng thứ cảm xúc thoáng qua của tôi.
Anh ta không hề giấu giếm sự chế giễu và khinh miệt, dùng lực không mạnh lắm nắm lấy bàn tay phải đang lùi lại của tôi. Rồi anh ta kéo tay tôi lại, áp môi lên cổ tay tôi.
Tôi giật mình định giằng tay ra, nhưng vùng cổ tay vừa bị môi Woo Ragi chạm vào lại bỏng rát như bị thiêu đốt.
Lúc đầu tôi nghĩ là do cảm giác xa lạ nên mới thế, nhưng khi anh ta rời môi, tôi thực sự cảm thấy một cơn đau rát ở cổ tay. Woo Ragi đã cố ý làm hại tôi.
“Bỏ ra!”
— Chẳng phải cậu muốn ký hợp đồng sao?
Đúng lúc tôi đang cố gắng vặn cổ tay để thoát khỏi tay anh ta vì cơn đau ngày càng tăng, Woo Ragi đột nhiên nhắc đến hợp đồng với một nụ cười hiền lành như thể đã biết hết mọi thứ. Tôi run rẩy nhìn chằm chằm vào anh ta.
“……Anh muốn gì ở tôi?”
— Tôi muốn thêm một điều khoản đặc biệt vào hợp đồng mà Dawon đã ký.
Chẳng mấy chốc, tờ giấy da dê màu đỏ quen thuộc lại hiện ra giữa chúng tôi.
Tôi im lặng nhìn tờ giấy da dê, Woo Ragi khẽ búng tay, tờ giấy tự động lật từng trang một về phía sau. Và trang cuối cùng, ô [Điều khoản bổ sung] trống trơn hiện ra.
— Cậu không được tự tiện chạm vào người tôi khi chưa được phép.
“Chuyện đó……”
— Không à? Vậy thì tốt thôi. Việc cậu cần làm chỉ là chuyển hoá nó thành văn bản.
Vừa nói Woo Ragi vừa chỉ cho tôi xem điều khoản vừa mới được thêm vào.
[‘Bên A’ không được chạm vào cơ thể ‘Bên B’ mà không có sự cho phép của ‘Bên B’. Nếu chạm vào mà không có sự cho phép, ‘Bên B’ có quyền áp dụng hình phạt, mức độ và thời gian duy trì hình phạt do ‘Bên B’ quyết định. ‘Bên B’ có thể áp dụng hình phạt trong phạm vi không gây nguy hiểm đến tính mạng và tổn thương vĩnh viễn đến cơ thể của ‘Bên A’.]
Điều đó có nghĩa là anh ta sẽ dùng điều khoản về hình phạt để ngăn tôi chạm vào anh ta…… Tôi cạn lời khi nhìn cái điều khoản vừa mang tính kỳ thị người đồng tính vừa nhắc đến tổn thương cơ thể kia.
Nói trắng ra thì chẳng phải anh ta đang muốn nói nếu tôi chạm vào anh ta thì anh ta sẽ tra tấn tôi sao? Chỉ cần nhìn vào cảm giác đau rát như bị bỏng ở cổ tay tôi lúc nãy thôi cũng đủ để thấy rõ ràng rằng đó là một sự đe dọa.
“Anh điên rồi à? Lỡ tôi vô tình chạm tay vào thì sao?”
— Tôi phân biệt được đâu là nhầm lẫn và đâu là cố ý đấy.
“Thế anh nói thử xem tiêu chuẩn của anh là gì?”
— Tâm trạng của tôi chăng.
“……Vậy ý anh là nếu tâm trạng anh trở nên tồi tệ thì anh sẽ làm đau tôi như ban nãy sao?”
— Nếu cậu không thích thì không cần phải ép mình ký hợp đồng với tôi đâu.
Thật là quá đáng.
Thực ra, tôi chỉ còn cách đồng ý với bản hợp đồng tùy tiện của Woo Ragi, nhưng cứ phải chịu đựng như thế này khiến tôi tức đến muốn chết.
Thế là tôi hít một hơi thật sâu, cùng với tâm trạng muốn giơ ngón giữa về phía anh ta, tôi đưa ra điều kiện.
“……Được thôi. Nếu tôi lỡ chạm vào anh mà không được anh cho phép và khiến anh cảm thấy khó chịu, tôi sẽ chịu đựng mọi sự trừng phạt mà anh giáng xuống. Nhưng mà……”
— Nhưng mà sao?
“Nếu lỡ anh chạm vào tôi thì sao?”
— Còn có chuyện đó xảy ra nữa à?
“Tôi cũng nghĩ là không có.”
— Hahaha…… Vậy thì cậu cũng làm y như vậy đi. Tôi không quan tâm.
Giọng điệu cợt nhả, gợi đòn của Woo Ragi khiến tôi thật sự muốn đấm anh ta một phát.
Tuy nhiên, có một vấn đề lớn ở đây. Đó là khác với Woo Ragi, kẻ có đủ năng lực để tra tấn tôi bằng kỹ năng hay bất cứ thứ gì khác, dù tôi có cố gắng thế nào, việc gây ra đau đớn cho anh ta cũng là vô ích.
Vì sát thương gây ra sẽ khác biệt rõ rệt tùy theo cấp độ, nên dù tôi có dùng dao đâm đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không thể chạm vào một sợi tóc của anh ta.
Tôi không biết liệu anh ta có biết điều này mà đưa ra cái điều kiện đó hay không, nhưng nếu tôi vội vàng nói “Tôi cũng sẽ đánh anh” thì điều khoản đặc biệt này quá bất lợi cho tôi.
Tuy nhiên, không thể nào có chuyện chỉ có mình tôi chịu đựng như thế này được. Tôi suy nghĩ xem có cách nào có thể gây tổn thương cho Woo Ragi không, rồi ánh mắt tôi dừng lại ở bàn tay vẫn còn đang nắm lấy tay tôi của anh ta. Làm thế nào để khiến cho cái tên ngạo mạn này ăn một đòn đau đây nhỉ……
Sau đó, tôi thử dùng lực nắm chặt lấy tay anh ta, như thể đang đáp lại cái nắm tay ấy. Tôi thậm chí còn xoa xoa nắn nắn nữa.
Và đúng như dự đoán, khóe miệng đang cười nhếch mép đầy tự tin của Woo Ragi trở nên cứng đờ.
— Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Anh ta giơ bàn tay tôi đang nghịch ngợm và vẫy trước mặt tôi. Tất nhiên, tôi cũng thấy xấu hổ vì hành động này…… Nhưng nhìn vẻ mặt của Woo Ragi khi đã cắn câu, cảm giác hưng phấn dần dần trỗi dậy trong tôi hơn là sự xấu hổ.
Thế nên tôi mỉm cười và trả lời.
“Nếu anh chạm vào tôi……, tôi sẽ vuốt ve anh, ôm anh và dùng tay nhào nặn anh như thế này này.”
— Cái gì?
“Thật lòng mà nói, có chắc là anh cảm thấy đau lúc bị tôi đánh không? Điều khoản hợp đồng vốn đã rất bất lợi với tôi rồi.”
Anh ta nhìn tôi như thể vừa bị đâm sau lưng một nhát, còn tôi thì cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, siết chặt ngón tay. Ngay khi tôi siết chặt tay, Woo Ragi rùng mình như thể vừa chạm vào sâu bọ rồi giật tay ra.
Tôi đã nhận ra điều này từ lúc anh ta cứ liên tục mở miệng rồi bảo gay nọ gay kia, cái tên này chắc chắn là loại đàn ông mạnh mẽ tin rằng mấy người gay sẽ bất ngờ tấn công mình. Đương nhiên anh ta không thể chịu đựng được việc một thằng đàn ông cứ dính lấy mình như vậy.
— Cậu…… điên à?
“Nếu không thích thì anh cũng rút lại điều khoản đặc biệt đi.”
— Cậu vừa làm cái trò này xong mà còn muốn tôi tin cậu nữa sao?
Nhìn Woo Ragi như sắp nổi điên, tôi cảm thấy thật hả hê. Tôi phớt lờ lời đe doạ (?) của anh ta, cố tình lẩm bẩm đủ để anh ta nghe thấy: “Tay anh mềm thật đấy……”.
Thế là, Woo Ragi trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí.
— Mới lúc nãy cậu còn khóc lóc vì thích Seo Dawon cơ mà……
“Tôi có nói tôi thích anh ta đâu?”
— Thế sao cậu lại lén lút sờ mó tôi một cách mờ ám vậy hả?
“Việc tôi thích anh ta thì liên quan gì đến việc tôi trêu cái người cứ hở ra là gay với chả gay, lúc nào cũng lên mặt hống hách đâu chứ.”
Đằng nào cũng đang trêu anh ta rồi, còn gì mà không dám nói nữa. Tôi đáp trả mà không hề nao núng, sắc mặt của Woo Ragi liền thay đổi một chút. Anh ta có vẻ đã bình tĩnh hơn, vẻ mặt dịu lại, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi mở miệng.
— Được thôi. Vậy thì ký hợp đồng với điều kiện đó đi.
“Anh nói thật chứ?”
— Cậu mà lỡ tay chạm vào tôi thì ngày đó cậu chết chắc.
Nụ cười của anh ta khi nói câu đó vô cùng lạnh lẽo, nhưng đến lúc này mà bảo anh ta bỏ hai cái điều khoản đó ra khỏi hợp đồng đi thì không ổn lắm……, hình như tôi đã chọc anh ta hơi quá rồi.
Tôi khóc thầm trong lòng vì lỡ làm chuyện dại dột…… nhưng cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giả vờ bình thản và gật đầu.
[Đã kết thúc quá trình tái hiện ký ức của oán linh ‘Woo Ragi’.]
Edit: Nói thiệt chứ Woo Ragi nói chuyện nghe ngứa đòn thật:)))